“Tiền bối!”  

             Trác Uyên hét lên một tiếng, mạnh mẽ ngồi dậy, cũng theo đó mà tỉnh lại. Tước Nhi thấy vậy thì không khỏi vui mừng, lớn tiếng nói: “Phụ thân, ngươi tỉnh lại rồi!”  

             “Tiểu tử, ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, ngươi có biết không, vết thương trên người ngươi vốn không nghiêm trọng là bao, chỉ là mất sức mà thôi, vậy mà lại hôn mê sáu, bảy ngày không tỉnh, lão phu còn tưởng rằng tâm của ngươi đã chết rồi, sẽ mãi mãi không tỉnh lại nữa, hahaha…” Hải Ngao cười to một tiếng, cũng vô cùng vui mừng: “Tốt rồi, ngươi tỉnh lại là tốt quá rồi!”  

             Trước mắt tối đen, Trác Uyên sờ lên phong ấn nơi hai mắt mình, cũng không để ý mà chỉ tập trung cảm nhận hơi thở của ái thê, nhưng lại mãi không cảm nhận được, không nhịn được mà lo lắng lên tiếng: “Khuynh Thành đâu, Hải Ngao tiền bối, Khuynh Thành đang ở nơi nào?”  

             “Ồ, ngươi nói tiểu cô nương kia sao? Yên tâm đi, ngươi đã cứu nàng rồi.”  

             “Gì cơ, ta đã cứu nàng?”  

             “Đúng vậy!”  

             Hải Ngao gật đầu, thấy hắn còn chưa tin bèn giải thích: “Lúc trước, nàng vì cứu ngươi mà hấp thụ Lôi Viêm vào cơ thể mình, lúc sắp phải chịu cảnh hồn bay phách tán thì Đế Cảnh Đại Đạo trong cơ thể ngươi bỗng nhiên chảy ra, kịp thời bảo vệ một phần tàn hồn của nàng không bị đốt cháy. Nếu không phải vậy thì chỉ sợ rằng hiện tại nàng đã sớm biến thành linh khí đất trời, không còn tồn tại nữa!”  

             Trác Uyên nghe được lời ấy, không nhịn được mà run mày, cũng tỏ ra kinh hãi: “Đế Cảnh Đại Đạo? Đó không phải là thứ vô thượng thần thông, thọ ngang đất trời mà chỉ khi tu đến Đế Cảnh mới có thể ngưng tụ được hay sao? Sao ta lại có nó được?”  

             “Ngươi không biết ư?”  

             “Ta đương nhiên không biết rồi, nếu ta có Đế Cảnh Đại Đạo, ta còn phải nằm ở đây sao?”  

             “Nếu ngay cả ngươi cũng không biết thì lão phu lại càng không biết!” Hải Ngao bất đắc dĩ nhún vai, không khỏi cười nhạo: “Chuyện kể rằng, Đế Cảnh Đại Đạo chỉ có cao thủ Đế Cấp mới có thể có được, trước mắt lại chỉ có Thập Đế. Với tu vi thường thường của tiểu tử nhà ngươi, sao có thể có được thứ đó? Hay là… do vị Đế Quân nào đó nhét nó vào cơ thể ngươi, bảo vệ cái mạng nhỏ của ngươi? Hahaha… được đấy, chống lưng cũng sâu đấy, tiểu tử, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào vậy?”  

             Trác Uyên cảm thấy vô cùng mờ mịt, cũng không hiểu gì cả. Nhưng không bao lâu sau, hắn lập tức nhớ tới lão già trong bóng tối kia, chẳng lẽ… từ đầu đến cuối đều là lão ta che chở cho hắn?  

             Nhưng… lão ta là thần thánh phương nào? Vì sao lần nào hắn sắp không sống được nữa, lão ta đều sẽ xuất hiện?  

             Mười vạn câu hỏi vì sao liên tục nảy lên trong đầu Trác Uyên, trong chốc lát hắn không nghĩ ra được, cũng không thèm nghĩa nữa, chỉ sốt ruột mà nhìn về phía Hải Ngao, nói: “Vậy thần hồn của Khuynh Thành đâu, nàng ở nơi nào?”  

             “Lão phu đưa tới Thánh Vực rồi!”  

             “Thánh Vực?”  

             “Đúng vậy!” Hải Ngao khẽ gật đầu, cười sang sảng: “Tiểu tử, ngươi và cô nương kia đúng là may mắn, ngươi có biết Bắc Hải nối liền với Thánh Vực ở đâu không?”  

             Trác Uyên khẽ cau mày, suy nghĩ cặn kẽ rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Theo tấm bản đồ kia của Long Tổ thì vùng lân cân Bắc Hải đúng là có một cái Thiên Địa Phong Huyệt, nhưng rốt cuộc nó ở nơi nào thì ta cũng không rõ!”  

             “Haha, ta đây nói cho ngươi vậy, Luân Hồi Thiên Trì!”  

             “Là Luân Hồi Thiên Trì có thể đầu thai sống lại trong truyền thuyết ư?” Tim Trác Uyên không khỏi hẫng một nhịp, lớn tiếng nói: “Luân Hồi Thiên Trì ở Thánh Vực là một truyền thuyết, chỉ từng nghe tên chứ chưa ai thấy được, rất nhiều người đều nghĩ là giả. Cho tới khi ta xem Cửu U Bí Lục mà Cửu U Ma Đế đẻ lại mới biết được, Luân Hồi Thiên Trì này chính là đàn tràng của Luân Hồi Đại Đế thuộc Thập Đế, được xây nên bằng cách xoay chuyển thời không, chỉ cần có một tia tàn hồn cũng có thể luân hồi đầu thai vào kiếp khác, làm phúc cho muôn dân. Nhưng kết giới ở đó lại cực kỳ mạnh mẽ, không phải là người có duyên thì không vào được, ngoại trừ chính chủ, chín vị Đế Quân còn lại cũng không biết cách tiến vào, không ngờ nơi này lại nối liền với nơi đó?”  

             Hải Ngao gật đầu mỉm cười, thản nhiên lên tiếng: “Trên cơ bản Thập Đế mỗi người đều có bản lĩnh riêng, cũng có đàn tràng pháp môn riêng của mình, ngoại trừ bản thân thì người ngoài khó mà vào được. Tuy nhiên lần này, lúc Lôi Viêm nổ mạnh, có lẽ là vì trùng hợp về thời không mà ngươi đánh vỡ được kết giới này, lại còn đúng lúc liên kết được với nơi đặt Luân Hồi Thiên Trì kia, ngươi nói đây có phải là có duyên hay không? Vây nên tiểu nha đầu này có cơ hội sống lại, nếu không thì cũng chỉ là một phần tàn hồn mà thôi, dù không chết thì cũng phế, giữ lại đâu có tác dụng gì?”  

             Trác Uyên run mày, cân nhắc một lúc rồi khẽ gật đầu cười.  

             Chẳng trách vị tiền bối kia dặn ta phải sống tiếp, tới Thánh Vực gặp gỡ, hóa ra Khuynh Thành đã đến nơi đó. Một khi đã vậy, mạng này của ta đương nhiên phải sống tới khi có cơ hội gặp lại.  

             Nhưng rốt cuộc vị tiền bối này là người phương nào, cho dù là một trong Thập Đế, thì sao lại nhập vào trong cơ thể của ta? Còn không tiếc bất cứ giá nào mà giúp ta? Thà rằng tiêu tán trong cơ thể ta, cũng muốn giúp ta cứu Khuynh Thành?  

             Phần đại ân đại ức này, cho dù lão ta có là ai, sau này cũng nhất định phải báo đáp, chỉ là không biết có còn cơ hội hay không…  

             Trác Uyên nghĩ vậy, hơi nhếch khóe miệng lên cười vui vẻ, cũng yên tâm không ít.  

             Người kia vẫn chưa chết, chỉ là đang ở phương xa, đợi ta trở về, nối lại tiền duyên!  

             Trác Uyên ngửa đầu hít một hơi thật sâu, sắc mặt bình tĩnh lúc trước đã trở nên tràn đầy sức sống như xưa. Trước kia hắn quay về Thánh Vực, là vì chiến đấu, hiện tại lại có một mục đích khác, tình yêu!  

             Ong ong ong!  

             Nhưng ngay lúc này, tâm tình của Trác Uyên vừa mới trở nên khá hơn thì một tiếng ngâm khe khẽ mà gấp rút lại đột nhiên vang vọng bên tai mọi người.  

             Trác Uyên không khỏi sửng sốt, quay đầu cảm nhận một chút thì phát hiện ra, tiếng vang kia đúng là phát ra từ Kình Thiên Ma Kiếm của hắn. Hơn nữa, hiện tại trên thân kiếm còn có Lôi Viêm màu đen đang hừng hực bừng cháy, kéo dài không ngớt!  

             “Hahaha… nhất định là bị đốt đau rồi, dù sao cũng đã sáu, bảy ngày, tên tiểu tử nhà ngươi hôn mê bao nhiêu ngày, thanh kiếm này cũng đã bị đốt cháy từng ấy ngày!”  

             Hải Ngao nhếch miệng cười, nhìn dáng vẻ run rẩy của thân kiếm, không nhịn được mà trêu chọc: “Tiểu tử, không biết ngươi tìm được Kiếm linh này từ đâu, sao lại ngốc nghếch như thế? Thánh Binh cấp sáu này là do Kiếm Đế lấy Kì Thạch ở Ngũ Phương Tuyệt Địa luyện ra, không phải vật tầm thường, mặc dù Lôi Viêm của ngươi có mạnh hơn nữa thì cũng không thể làm thanh kiếm này có chút hư tổn mảy may. Cho nên, Lôi Viêm do thanh kiếm này khơi ra vốn nên tắt từ sớm rồi, ngươi nhìn ba thanh kiếm khác đi, chính là như thế, nửa canh giờ đã tắt rồi. Chỉ có Kiếm linh này của ngươi là còn dùng linh lực của mình thêm dầu vào cho lửa, để Lôi Viêm này đốt mình sáu ngày bảy đêm, thừa nhận nỗi đau đớn như thế, có ngốc không chứ?”  

             Ong ong ong!  

             Thân kiếm kia vẫn rung lên không ngừng, tựa như là đang hò hét phản đối, lại tựa như đang thật sự biểu đạt tâm tình gấp rút của mình, ngọn lửa trên thân lại ngày càng cháy rực hơn.  

             Trác Uyên tâm linh tương thông với Kiếm linh của mình, chỉ hơi cảm nhận một chút đã nhếch miệng cười, hiểu rõ mà gật đầu: “Thì ra là thế, xem ra dã tâm của ngươi cũng không nhỏ, vậy chúng ta cứ thử xem sao!”  

             “Cái gì, ngươi nói gì cơ?” Hải Ngao không khỏi ngạc nhiên, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì Trác Uyên đã bắt đầu ra tay.  

             Trác Uyên lấy lại nhẫn từ trong tay Tước Nhi, mang lên tay mình, hai tay hắn chợt lóe sáng, một khối linh thạch trong suốt sáng long lanh đột nhiên bay ra ngoài, gắn mình vào trong gió tuyết lạnh như băng.  

             Hải Ngao đứng cạnh thấy khó hiểu, đợi ba canh giờ sau, đại trận đã chuẩn bị xong, Hải Ngao mới chợt giật giật mí mắt, kinh ngạc lên tiếng: “Luyện khí đại trận? Ngươi muốn làm gì?”  

             “Còn phải nói ư, tiền bối, đương nhiên là luyện khí rồi?”  

             Trác Uyên không khỏi cười khẽ, vẫy tay một cái, Ma Kiếm kia liền vui vẻ nhảy vào đại trận, đồng thời ba thanh Thần Kiếm còn lại cũng bị dẫn vào bên trong.  

             Sau đó, vẻ mặt Trác Uyên hiện lên nét kiên quyết, ấn quyết trong tay nhanh chóng thay đổi, hắn hét lên: “Thiên Địa Huyền Hoàng, lấy Thủy ngăn Hỏa, Lôi Viêm làm dẫn, Tứ Kiếm hợp nhất, lấy Kiếm linh, chấp chưởng Càn Khôn, ha!”  

             Ầm ầm!  

             Trác Uyên vừa dứt lời liền mạnh mẽ chỉ ấn quyết vào đại trận kia, một tiếng nổ dữ dội vang lên, trời đất không ngừng rung chuyển. Đồng thời, Lôi Viêm trên thân Ma Kiếm kia cũng bỗng nhiên nhập vào đại trận, lại hừng hực bốc cháy lên dưới uy lực của trận pháp, bay thẳng lên trời trong chốc lát, dường như muốn đốt ra một cái lỗ trên vòm trời.  

             Mà bốn thanh Thánh Kiếm kia bị Lôi Viêm kinh khủng kia bao vây cùng lúc, cũng bốc cháy lên một lần nữa.  

             “Tiểu tử, ngươi muốn luyện Thánh binh ư, ngươi có năng lực đó không?” Hải Ngao nhìn thấy tất thảy chuyện này, không khỏi ngẩn ngơ, sau đó khó hiểu nói: “Hơn nữa đây đã là Thánh binh cấp sáu cực mạnh do Kiếm Đế luyện ra, ngươi còn muốn luyện thế nào nữa?”  

             Trác Uyên cười nhạt, chậm rãi lắc đầu: “Vãn bối luyện binh, cho dù là công lực hay thủ pháp, đương nhiên là kém hơn Kiếm Đế. Nhưng ta không phải là muốn luyện lại Thánh binh, mà là khiến Thánh binh hòa làm một, hoàn thành tâm nguyện của Kiếm linh của ta!”  

             “Điều đó là không có khả năng, năm đó Kiếm Đế luyện Thánh binh, cần đến sức lực của năm loại Thánh thú, là do lão phu bắt lại giúp lão ta đấy. Cho nên năm Thánh binh này mới là tương sinh tương khắc với đám lão phu. Lúc ấy lão ta cũng từng muốn mượn việc luyện binh để dung hợp năm loại sức mạnh, luyện chế ra Đế binh bên trên Thánh binh, nhưng cuối cùng, các loại sức mạnh tương khắc, Kiếm Đạo xung đột, vậy nên mới thất bại trong gang tấc. Loại chuyện này, ngay cả lão ta cũng chưa thể hoàn thành được, ngươi có thể ư?”  

             “Lão ta chưa hoàn thành được, là bởi vì thiếu đi một thứ, mà thứ này, hiện tại chỉ mình ta có được!” Sắc mặt Trác Uyên chợt trở nên nghiêm túc, khí đen ùn ùn bốc lên quanh thân, hắn đẩy mạnh song chưởng về phía đại trận: “Thiên Ma Đại Hóa Quyết!”  

             Bùm!  

             Mực đen dày đặc tựa đêm tối buông xuống, nhảy mắt bao phủ bốn thanh Thần Kiếm trong trận, Lôi Viêm cuồn cuộn không ngừng thiêu đốt, cũng đã đốt bốn thanh kiếm đến nỗi có chút méo mó.  

             Thừa dịp này, ánh máu nơi Ma Kiếm đạt tới cực đại, ầm một tiếng nổ tung, rồi mạnh mẽ bao vây ba thanh kiếm còn lại như một chiếc bọc gói đồ. Sau đó, dưới sự xâm nhập không ngừng của Lôi Viêm và khí đen, chiếc bọc gói đồ kia cũng không ngừng bị bóp méo, sau đó chậm rãi hòa tan, ngấm vào nhau, cuối cùng chỉ để lại một thân kiếm đen như mực.  

             Nhìn thấy cảnh này, Hải Ngao bỗng nhiên ngây dại, trầm ngâm hồi lâu mới nhịn không được mà quát lớn: “Lão phu sao lại quên được, ngươi chính là người đã dung hợp sức mạnh của năm loại Thánh thú, sao có thể nề hà việc hợp nhất Thánh binh? Thánh binh tuy mạnh, lại khó có thể tạo ra, nhưng Lôi Viêm cũng là năng lượng mạnh mẽ bậc nhất trên đời. Nếu đã vậy, có thể lấy Lôi Viêm luyện hóa thân kiếm, lấy Ma khí dung hòa Kiếm Đạo. Chuyện mà năm đó Kiếm Đế không thể hoàn thành, thế mà lại thành công trên tay ngươi. Tiểu tử, ngươi cũng được lắm!”  

eyJpdiI6IkRDM2x2a3drUU5FXC9QeW5qcUxTa1JRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InJcL3RFTG1uZWdzQTloZzZGczgrSmM5WGNcL0llY2l0Z01jNWljSkFhWkltNDhIZlZyXC9zdXJTS0ZnemRIMWhhUThueUdCOGdhcjFqeFd6UytrMm5nMVNIeXdSXC9xRGpERks2ekRwMVwvOWl5emc3NVR6REJyNE9WUGNrcE13WUcxc1Q1Z2FwdnNDcTFLd09wZnBpWTRqKytrdjF4aEFcLzdaejhhaVFLNUQzS3dhYz0iLCJtYWMiOiJkY2E4MTNkMDI0ZjkyOWUwNTdmYmNhNjQzNDMwOWM2MzMxMTc5NWIzNDAyZDA2NTI2ZWQ4MjI4YzhmYzNkZDliIn0=
eyJpdiI6ImJvSUlJNEUwTEc4N0ZsUlJxN0Nuc2c9PSIsInZhbHVlIjoiN1dPUVN6K2NXY0pMOE1SOVV1Rk41RlFvcVp5K0RUWUVCTTVBcTFKZnNnS0doOFcxQUxWbzM2YTVUVXRyOTJRdUxTdTFXNGNpRVloZHFEWUx5S3loK2lpWDJPVnJuZ09wRzFubmh5a3A1Rjh3NUUrVnJqdVRLRVhmMlpFN1pONlB2Vko0RGF6Y1ZZY0RwYmdZbEdpVDN1ZFB5R0s4bmRvalpHXC9mQmxWa1hXaGUza05wQ0FEQXUzSVwvZllrN0x4VG5ISXJoWEVKaGQzMGhXNVdLVXliMlhtU1dTNVVHb2gwejArVzNLOG9qS1hGTEFJeStmdUN2cHdnVXlHUlFVZ0VzN2NadUsxcHpROGdZSHNYVnR3TitTR0pYTTlEdzFVWHh5WWtVQjNYVWZvQTUzcXZyVG9mMGNwbzV4eXY5UG1sYkN0NW5XUXprTVZQdnBDZjFwYWhBUUl0MUM1R29jVytUUTFKUDdZVHRMMlNDTmlVUFMxa3VHWlRqMXFneUgySUVzcGVlc2hRemVpd253MTZXXC9JenRZS1ZlNWJ1VldFam4wS1ZLVFFhQ2FFSUpleFV3RW1mQXpnOUp2NWtZcVQrSyt5ZHc3eTRPc1hEeDNCdjczWXpJVm40QnhiQ29VS1NrTTNMXC83THNaTEgyODhnbVRNQkN1ZkNuMnlBVytJUGJvcUxWWWRiUUlpUEtSZ0lIT1pSSnoxUT09IiwibWFjIjoiZWE2OGZiMmZiZDIwYjkxN2M0YmYzNDBkMjczYzI5NmE3OTJjOWViZTQ4YTBhMWRlODhkYTM1N2YyY2U3NjdiNyJ9

             “Không phải ta được, mà là hai vị tiền bối Cửu U Ma Đế và Kiếm Đế được. Ta… chẳng qua là dẫm trên vai người khổng lồ mà thôi!” Trác Uyên nhẹ nhàng nhếch môi, khẽ cười: “Hải Ngao tiền bối, ơn giúp đỡ hôm nay, Trác Uyên sẽ trọn đời không quên, xin từ biệt tại đây. Ta phải chuẩn bị quay về Thánh Vực rồi…”

Ads
';
Advertisement