Ầm ầm ầm!  

             Bầu trời trong xanh, cả khoảng trời không mây, vô cùng tươi đẹp, cũng đột nhiên âm u, từng tiếng sấm vang rền chấn dộng khắp đất trời, gió thổi quét bốn phương tám hướng. Một dải sáng thất sắc, dưới tiếng sấm rền, như ngàn con rồng bay lượn, tàn phá bừa bãi trên chín tầng mây, tùy ý xuyên qua, trực tiếp khiến cho toàn bộ mặt đất cũng nổi lên sóng gió theo, cao thấp nối tiếp, không ngừng dao động như sóng biển.  

             Mà nhóm người trên sóng biển kia, cơ thể cũng không ngừng lắc lư theo, khó có thể đứng vững, cho dù có là cao thủ thực lực mạnh đến đâu, giờ khắc này, giống như cũng bị Thất Thải Hà Quang này đè nặng không sử dụng được nửa phần thần thông, chỉ có thể như một người bình thường, mặc cho cơ thể mình không ngừng xóc nảy, như trò hề, nhưng lại bất lực, đến đạp gió bay lượn cũng không làm được!  

             Thánh Vực, Thất Thánh Sơn, giữa núi rừng nguy nga, trong mỗi tòa cung điện lộng lẫy, một đám lão nhân tóc bạc mặc trang phục trắng, râu dài đến ngực, người nào cũng khom lưng, không ngừng lắc lư xóc nảy, sắc mặt hoảng hốt.  

             Một vị đại hán để râu quai nón, xoay trái xoay phải từ ngoài cửa xông vào, trong mắt tràn đầy hoảng sợ nói: "Các vị Thánh Giả đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại như vậy?"  

             "Chúng ta cũng không rõ, nhưng thiên địa bất nhân, coi vạn vật như cỏ rác, sức mạnh Thiên Địa hiện thế, tuyệt đối không phải là dị tượng tầm thường. Ta sống đã mấy chục vạn năm, cũng chưa từng thấy kỳ cảnh như vậy, tất có chuyện lớn xảy ra. Nhanh đi Tàng Thư Các, tìm trong sách cổ lâu năm, chỉ sợ thiên hạ sắp có đại động!"  

             "Vâng!" Người nọ ôm chặt quyền, lại thất tha thất thểu, loạng choạng đi ra ngoài, nháy mắt đã không thấy bóng người đâu...  

             Cùng lúc đó, tại Đan Hà Tông Thánh Vực, một đám nữ tử cũng lắc lư trái phải không ngừng, trong lòng hoảng hốt. Một vị lão phụ mang bộ dáng đạo cô, tay vịn vào tường, miễn cưỡng đi đến trước tông môn, nhìn lên vòm trời, thấy Thất Thải Hà Quang kia, khí thế mãnh liệt, lưu chuyển nhanh chóng, trong lòng cũng không khỏi lộp bộp một hồi, khuôn mặt hiện lên hoảng sợ, đồng thời hoang mang trong mắt ngày càng tăng.  

             Rốt cuộc sao lại thế này, có bao giờ Thánh Vực lại xuất hiện dị tượng Thiên Địa quỷ dị như thế?  

             Vút!  

             Nhưng vào lúc này, chỉ thấy một tia sáng bay cực nhanh trong vòm trời, rơi xuống phương xa. Đạo cô kia ngẩn ra, trong lòng do dự một chút, vội vàng cố gắng chống đỡ khí thế mãnh liệt kia, tập tễnh đi về hướng xa xa, rất nhanh không thấy bóng dáng đâu. Chỉ để lại những nữ đệ tử kia, vẫn đang xoay trái xoay phải, đâm ngang đâm dọc, hoảng loạn không chịu nổi, khó có thể đứng vững...  

             Mắt khác, hoàn toàn không giống với tình hình hoảng loạn các nơi ở Thánh Vực, trong một tiểu viện yên tĩnh, bên trong đình đài thuỷ tạ, một dòng suối quanh co uốn lượn quanh tòa thư các, một bàn tay mảnh khảnh đang định hạ cờ xuống bàn cờ, đột nhiên cơ thể run lên, ngừng lại.  

             Ngay sau đó, dị tượng trên trời xuất hiện, khiến cho toàn bộ Thánh Vực đại loạn, nhưng chỉ riêng nơi này của hắn ta, vẫn an bình như trước, chưa từng bị quấy rầy chút nào.  

             "Đế Cảnh Đại Đạo hiện thế?"  

             Một người bên cạnh, mặc trang phục màu đen, không thấy rõ diện mạo, không khỏi cất tiếng kinh ngạc: "Hắn đã trở lại rồi sao, làm sao có thể nhanh như vậy? Chúng ta lại không phát hiện một chút nào cả!"  

             Cạch!  

             Không nói gì, bàn tay ngọc mảnh khảnh kia trầm ngâm một chút, cuối cùng hạ con cờ trong tay xuống, nhẹ nhàng nói: "Đạo đã về mà người chưa về, không ngờ hắn lại tách Đế Đạo ra khỏi thân thể của mình, đây thật sự là ngoài dự đoán đó!"  

             "Đúng vậy, Đế Cảnh Đại Đạo là thứ bảo vệ hắn bất tử bất diệt, Đế Đạo của hắn rời khỏi thân thể, nói cách khác, hắn có nguy cơ mất mạng bất cứ lúc nào!"  

             Khẽ gật đầu, người áo đen kia tiếp tục nói: "Ta có cần phải đi dò xét một chút rốt cuộc xem Đế Đạo của hắn đã cho ai rồi hay không?"  

             Trong căn phòng u tối, người kia không nói gì, cân nhắc một chút, mới bật cười nói: "Ha ha ha... Không cần lo lắng đâu, Đế Đạo là do Thiên Địa sinh ra, ngoại trừ bản tôn ra, không ai tìm ra được tung tích của nó. Ngươi và ta đều không tìm thấy, cố sức làm gì? Huống hồ, người có được Đế Đạo bảo vệ, tất nhiên không phải kẻ đầu đường xó chợ, cho dù ở Thánh Vực, cũng rất dễ dàng nổi bật, rất nhanh thôi chúng ta sẽ phát hiện. Huống hồ, cái ta muốn cũng không chỉ là Đế Đạo của hắn, mà còn có người của hắn nữa!"  

             Cạch!  

             Một âm thanh giòn giã vang lên, lại một con cờ hạ xuống, trong bóng tối bỗng dưng phát ra hai luồng sáng quỷ dị. Luồng bên phải phát ra mười hai quả cầu sáng màu vàng, luồng bên trái cũng lóe lên tia sáng tím, phát sáng rực rỡ, tiếng sấm đùng đùng, bất chợt vang vọng bên tai.  

             "Đạo của ngươi đã quay về, không biết khi nào phần người của ngươi trở về đây, ha ha ha..."  

             Một tiếng cười lạnh âm trầm vang lên, chậm rãi vang vọng khắp thiên địa, cũng khiến Thải Hà trên chín tầng trời đều không ngừng dao động...  

             Ầm ầm ầm!  

             Thánh Vực vẫn đang không ngừng chấn động, mỗi góc ngách đều bị xóc nảy, mãi đến một lúc lâu sau, Thải Hà kia mới dần dần tiêu tán, uy áp khủng bố từ Thiên Địa kia, cũng chậm rãi biến mất.  

             Nhưng lần chấn động này, cũng khiến cho cả Thánh Vực kinh hãi, không biết nguyên do, tất cả đều rơi vào nỗi sợ hãi hoang mang.  

             Nhưng bọn họ mơ hồ, có một vài lão quái vật lại vô cùng rõ ràng, nhất là người khởi xướng tất cả, Phong Thiên Hải Ngao, sau khi cảm thụ được Phàm giai cũng chấn động hơn một canh giờ, không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ.  

             "Aizz, đã bao nhiêu năm rồi, kể từ năm đó sau khi Thập Đế ngưng tụ Đế Cảnh Đại Đạo, lão phu đã không được chứng kiến dị tượng Thiên Địa mãnh liệt như vậy rồi."  

             "Hải Ngao thúc thúc, vừa rồi đó là cái gì? Sao vừa rồi ta lại cảm thấy lại không có sức gì vậy?" Tước Nhi cũng thật vất vả mới bình tĩnh trở lại từ chấn động, cũng đầy vẻ kỳ dị nhìn về phía Hải Ngao nói.  

             Nhếch miệng cười, Hải Ngao thở dài một tiếng, trong mắt bất giác có chút kích động: "Đế Cảnh Đại Đạo hiện thế, tất nhiên khiến cho Thiên Địa sản sinh dị tượng, bốn phương bái lạy. Năm đó khi Thập Đế mới ngưng thành Đế Đạo, cũng là như vậy. Đợi đến khi Đế Đạo dung nhập vào trong cơ thể, tất nhiên sẽ thành thiên nhân nhất thể, sẽ không có sóng gió gì nữa!"  

             "Dung nhập vào trong cơ thể... Nói như vậy..." Hai mắt bất giác sáng ngời, Tước Nhi giống như sáng tỏ điều gì đó.  

             Cười gật đầu, Hải Ngao lại cúi đầu nhìn thoáng qua Trác Uyên vẫn đang hôn mê, nhẹ nhàng nói: "Đợi đến khi tiểu tử này tỉnh lại, nói cho hắn biết đi, duyên phận của hắn và nha đầu kia vẫn chưa đi đến tận cùng... Hửm!"  

             Nhưng đúng vào lúc này, Phong Thiên Hải Ngao đột nhiên khựng lại, mày nhăn lại thật chặt.  

             "Sao vậy?" Tước Nhi thấy vậy, không khỏi lại kinh sợ.  

             Mày hơi run lên, Hải Ngao tức giận hét lên: "Đáng chết, sao đám người phàm này lại đột nhiên tập hợp nhiều chiến lực như vậy, tất cả lại còn chạy về hướng lão phu, rõ ràng chính là nhằm vào lão phu mà. Nhưng lão phu bây giờ..."  

             Nói rồi, Phong Thiên Hải Ngao cúi đầu nhìn một lượt bộ dáng trọng thương còn chưa kịp chữa của bản thân, nhất thời bất đắc dĩ trợn trắng mắt, vẻ mặt bực tức lắc đầu.  

             "Hừ, quân địch thế lớn, hôm nay lão phu lại bị thương tổn nặng, không chơi cùng với các ngươi nữa, lão phu đi trước một bước đây!"  

             Vừa dứt lời, Phong Thiên Hải Ngao lập tức vỗ lên mặt băng, rầm một tiếng, một luồng dao động vô hình lập tức chuyển động đẩy ra.  

             Ầm ầm ầm...  

             Chỉ trong một thoáng, chỉ nghe từng tiếng nổ phát ra, toàn bộ mặt băng, bao gồm toàn bộ hải vực kia, đều chậm rãi chuyển động về phía sau mở ra. Kết giới đầy sương đen, cũng theo đó đồng loạt lui về phía sau, bảo hộ thân hình của lão ta rút lui. Hai người Trác Uyên và Tước Nhi đều ở trên mặt băng của lão ta, tất nhiên cũng rút lui theo hướng Bắc Hải sâu thẳm.  

             "Aizzz, đây rốt cuộc là có chuyện gì, ngươi làm gì vậy?"  

             "Tiểu Lôi Hoàng, có thể ngươi vẫn chưa cảm nhận được, không biết phía trước có chuyện gì, một đám tu giả loài người đến đây, hình như thực lực cũng không yếu."  

             Da mặt không nhịn được giật giật, Hải Ngao nhìn về phía Tước Nhi vội vàng giải thích: "Đây cũng không phải là lão phu sợ mấy con rệp như bọn họ, nếu như là bình thường, bọn họ có đến nhiều hơn nữa, lão phu cũng không e ngại. Nhưng bây giờ không được, lão phu bị thương nặng, không còn sức nữa. Không phải con người có câu, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt sao, biết tiến biết lùi là anh hùng. Bây giờ lão phu cũng không nên khai chiến với bọn họ, nên đi trước!"  

             Ầm ầm ầm...  

             Dứt lời, hai móng vuốt lớn của Hải Ngao lại dùng sức, tốc độ rút lui của khối băng lại thêm ba phần.  

             Trong lòng Tước Nhi sáng tỏ, sau khi nhìn lão ta một cái, thì đi đến bên người Trác Uyên, cẩn thận đỡ dậy, rời đi theo lão ta!  

             Mà ở ngoại giới, đám người Bách Lý Ngự Thiên, sau khi trải qua đợt chấn động mãnh liệt này, cũng không hiểu chuyện gì, không biết vì sao, nhưng rất nhanh, bọn họ đã nhìn thấy sương đen dày đặc dần dần thối lui, lập tức biến mất. Nhưng sau khi thối lui, lại để lại các bộ phận chân tay trên cơ thể người la liệt đầy đất, không người nào còn sống.  

             Thấy cảnh này, đám người Bất Bại Kiếm Tôn không khỏi ngẩn ra, trầm ngâm một hồi, trong lòng sáng tỏ, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Aizz, xem ra đến cuối cùng vẫn là hải yêu kia thắng rồi, chung quy Trác Uyên kia không thể sống sót đi ra rồi!"  

             "Đúng vậy, vừa rồi có chấn động lớn như vậy, ngay cả chúng ta ở bên ngoài kết giới của hắn, đều bị ép tới không có một chút khí lực, chắc chắn là do hải yêu kia gây ra!"  

             Vẻ hoảng sợ trong mắt còn chưa rút đi, Bách Lý Ngự Vân cũng không khỏi thở dài một hơi, rạng rỡ nói: "Không thể ngờ được hải yêu thế kia lại lợi hại như vậy, đã bị thương tổn thành ra như vậy, còn có thể ra chiêu có uy lực như vậy, thật sự khiến cho người ta kinh sợ. Như vậy xem ra, vẫn là hải yêu kia thắng một bậc. Họ Trác kia, đã xong đời rồi!"  

             Khẽ gật đầu, sắc mặt Bách Lý Ngự Thiên cô đơn, không khỏi có chút tiếc hận. Đối thủ tương lai mà lão ta tán thưởng, cứ ra đi như vậy, trong lòng lão ta cũng thấy trống trải.  

             Mà Bách Lý Ngự Vũ thì càng kích động hơn, trong lòng đau xót, hai đấm nắm chặt lại, hàm răng cắn chặt, bi thương cúi đầu xuống.  

             Người xấu kia, cứ vậy mà chết rồi...  

             Vút vút vút!  

             Nhưng vào lúc này, khi mỗi người trong số họ đều có suy nghĩ riêng, trong lòng phức tạp, nhưng đều cảm thấy tiếc hận về kết cục của Trác Uyên, từng tiếng xé gió vang lên, cũng bỗng dưng vang vọng cửu thiên.  

             Ngay sau đó, không ngờ lại có mấy vạn tu giả đông nghìn nghịt, đang không ngừng kêu đánh kêu giết xông về phía bọn họ. Có người còn lau nước mắt, kêu khóc om sòm, rất có cảm giác bi tráng của tráng sĩ một đi không trở về.  

             Dù sao, nhóm bọn họ là nhóm đầu tiên xông lên, chính là con tốt hi sinh, chẳng lẽ còn thật sự có cơ hội lấy được đầu của Kiếm Vương và Bất Bại Kiếm Tôn, lập đại công hay sao?  

             Cho nên, trong mấy vạn người này, về cơ bản đều là tướng đi chết, sớm đã viết xong di thư, cũng không có ý chí chiến đấu gì nữa, chỉ nhắm mắt, xông lên theo dòng người.  

             Tuyệt kế mà Trác Uyên vạch ra lúc trước, lấy chiến lực của hai châu, cùng treo cổ Bất Bại Kiếm Tôn, cuối cùng đã đến!  

             Nhưng hình như đám người Bách Lý Ngự Thiên còn chưa biết, mắt thấy nhiều người xông đến lại còn tràn đầy sát khí, đâu nghĩ rằng những người này lại to gan như vậy, xông về phía bọn họ, còn tưởng rằng là viện quân của mình đến, không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.  

             Bách Lý Ngự Vân càng không nhịn được cười lớn một tiếng nói: "Ha ha ha... Lão tổ tông, xem ra đại quân của Bách Lý thừa tướng đã phá vòng vây thành công, lần này coi như chúng ta đã tóm được Bắc Châu rồi!"  

             "Ừm,  thì như vậy, cũng coi như chúng ta đi chuyến này không tệ lắm!"  

eyJpdiI6IlZYdmloUWwwWEk2ZlwvQzVORHVEUEF3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InlrYnpGQzN1T0NMSVhidXdVekNQZHhpNlNuQk91bUhocFRjdGFVazhqWGp0V21BbGRCaDY4WHFlQkxYaEcxbzNDd2ZUdklXZk80M3NNa0hza21CekNZZjdKaDhiREdMcERIcm1JRXV5VEt0ZjMxNjFCWWUrUnhkdHI5OFRUdDlTN0FVZTJYWFkwUzVNM3Rod3dnZXM2U3FmYmRHN1ZtTnBmbTRBOTI2RXZXS1hHNm5aZml3OWxQdWlcLzJWalJSQVNaNVpKbXhqSFBobHVnZFo4cGZrZTZKd21sakxaVHprWlwvK1hhU056cTBvWjZ2K2ZQcHVtbTVUK1B4aVBhSEJ2TG5CVnJEOE9ZVHFPd2xUT2xNWWVvUktJRm1mZ2ZLMG9tWGRUZ1Z0V1A0bzA0NENlUVRialpiSXp4RVVoOFhcL3ZLaDVhZXpVdHdzc2pZb3V4QzBTM1p3OTY1TlhndEhNKzZUZDdLUThhNWFmdDQ0bklLaHpOMVN3NUJ2Nk1UR0IrT2h0UXgzalwvZStjcVwvTnZkZ3pJRjB6cVJCK0NsZVh3bFlzWE1LbGdpSlBmWlwvTWg2cVwvVHl5Nm11NUo4MHRvNVRkZ2JiZFwvUVBNMm1PZ2JVREYyejVDbE5XKzF0eFwvRlh2SlVqWTZRbHR3eU4yc083NGJrQkp5OUlBcCtRaVNwS3VlNU0rOVN2aUpzSFE3a01nMVwvZ1wvZHhMUitxM2xRQ3dDRUN5WHlNVjYwWkhTZG40NkR0UzNzWkJ0VFBTNEdRMFNsZCtmRjU5RkFkXC9md2g0cnpLd2lWd0pXZmZmenlPN0ZPNGpCXC9QbG9xQ09TeEtDRXFUZWlLV0wzeFQ2VzJlekJielBMMXBtSFlwWFJxWDY5MHdvMVRHQzNyUHp6a1hTUGFnT2JQRVFSajZSYz0iLCJtYWMiOiJjZmYwMzBkNTA5Yzg1ODliZjQ5ODY0ZDMzOTU2MzgzMGViYTEyNjJiZDU5NGJkZDNmNmM4ZmFmMTVlZmYwMTEyIn0=
eyJpdiI6InE5TWVSQ3VFOEdoT25CRWNJdnFieUE9PSIsInZhbHVlIjoiU3JKdURwVzRBa2JxdGNlclVsT1h2XC94UUJFNEVaXC9pdDFHVDg2dG5GeTNzdlFyQkZXU2FDbkd1MVhWa1BQZWQwWE9PdmJxMlBBZEliQTg5c0VSdmFQV2xEcGg0SmFwamd0cW1uVXQ4WlpkWld5SWk2cFwvYWFxV1VZRFZDWVlpcWltRUJwZ0tZRmg4QnFudGhNWlJjQjRNSU1EU2l6N1JhXC9vUlIza3J3ZVNyeHZzcnhMMjRxbU1sQ1UzS3F6bHd1cmExXC9BSnV4N0ZDYndIT1cwcHVpaTlLMDk4dVNaZW90SnRXSHNkZzh6TXFuODVMSmZmc3FwNGN0d1JFT1ZGcDRWZGVwd0VxYjVGMEx4aklzTnd2QWhcL3dzalBXWmVXWHdEUWxQTVI1QTVmeDJoTm9ubytCZ2FoUFZEbHFVbmtqU0tkSFpTTlBhUlhWSTFsYVc0REtsejJqWFExWXJHWHQ0M2dFeWxEdWpHUVB5QnlaVlRMY1h5b09KQUpuUFlQWGZvWE40YkNFdHhCVFdYQ3BIekdUQ25qOGY3eldpT005dU53MlA3ZmJqRFFUT1RQZ0pZMVhnR3BDZkRMSEYxSG0yMXBmS2tJUE1JR0tcLzJGZkFheDFEa09nczNhdkltM3gzTUN1Qm5TeVRHUzZUNlhZRWMwdisxWHNMUlY5RnB1V0pMIiwibWFjIjoiY2IyMTYxZWMwNjg1YTFhYzY4NDE2YjYwZDAwMjRjNTFmYjc1YzJjMDk3OTNhNWIwZWQ5YzMwNGM3NGQwN2E2YyJ9

             Hử, đúng vậy, sao bọn họ lại đi về phía chúng ta?

Ads
';
Advertisement