"Kình Thiên Kiếm?"  

             Phong Thiên Hải Ngao nhìn chằm chằm nó hồi lâu, cuối cùng mới nhận ra được, không khỏi cả kinh: "Sao ngươi lại biến thành bộ dáng này, lão phu cũng không nhận ra ngươi luôn!"  

             Nhưng rất nhanh hai mắt Phong Thiên Hải Ngao đã sáng bừng lên, trong lòng sáng tỏ nói: "Kiếm Linh thay đổi rồi, đúng không?"  

             Đinh!  

             Kình Thiên Kiếm phát ra từng trận ngâm khẽ, vội vàng đung đưa thân kiếm.  

             "Khó trách, ta nói nếu ngươi là Kình Thiên Kiếm, sao vừa rồi không vây công lão phu? Thì ra là thế, bên trong đã đổi chủ nhân rồi, ha ha ha..."  

             Chậm rãi gật đầu, Hải Ngao không khỏi cười lớn một tiếng, sau đó nhìn chăm chú Trác Uyên đang ở dưới một cái, khen ngợi nói: "Tiểu tử này thật là có năng lực, đến Kiếm Linh của Thánh Kiếm cũng có thể thay đổi, tùy ý sử dụng. Có điều cũng khó trách, hắn là người thừa kế của Thiên Đế mà. Một khi đã như vậy, thiết nghĩ ngươi cũng muốn cứu chủ nhân nhà ngươi, vậy thì lên đi. Kình Thiên Kiếm hóa Phong, gió nổi mây vần, vào trận!"  

             Phong Thiên Hải Ngao chợt chỉ về phía trước, Kình Thiên Kiếm lập tức vèo một tiếng, đi theo phương hướng mà lão ta chỉ, nhanh chóng sáp nhập vào nơi đã được chỉ định sẵn, đi tới chỗ cách Sở Khuynh Thành hơn ba thước!  

             Chỉ trong một thoáng, trong nháy mắt khi bốn thanh thần kiếm rơi vào đại trận, toàn bộ đại trận lập tức chấn động mãnh liệt, Lôi Viêm màu đen bừng bừng, cũng nhanh chóng bay vèo vèo từ trên người Sở Khuynh Thành tụ lại chỗ bốn thanh thần kiếm. Chỉ trong nháy mắt, tất cả bốn thanh thần kiếm đều biến thành Lôi Kiếm đầy hỏa diễm màu đen, phát ra ánh sáng rực rỡ.  

             Mà cơ thể Sở Khuynh Thành bỗng dưng chấn động, dưới sự điều khiển của đại trận, bỗng dưng run lên, càng thêm điên cuồng hút toàn bộ Lôi Viêm trên người Trác Uyên vào trong cơ thể mình.  

             Kết quả, chỉ thấy Sở Khuynh Thành giống như máy hút đột nhiên gia tăng mã lực, không ngừng hấp thụ Lôi Viêm cuồn cuộn vào người mình, mà Lôi Viêm dư thừa, thì lần lượt bị bốn thanh thần kiếm hấp thu.  

             Cứ như vậy, một khắc đồng hồ trôi qua, hai khắc trôi qua, Trác Uyên nhìn chằm chằm vào Lôi Viêm đang từ trên người mình, chuyển tới người Sở Khuynh Thành, trong mắt lấp lánh ánh lệ, trong lòng đau xót khó nhịn. Mà Sở Khuynh Thành cũng mạnh mẽ chịu đựng, nhưng cả thân thể đã dần dần sụp đổ, hóa thành hư vô dưới sự thiêu cháy của Lôi Viêm kia.  

             Mãi cho đến một canh giờ sau, tia Lôi Viêm cuối cùng hoàn toàn được hấp thu, mà trong một khắc cơ thể Trác Uyên chưa kịp sinh ra Lôi Viêm mới, Hải Ngao tay mắt lanh lẹ, lập tức huy động cự chưởng, tròng mắt màu lam tựa như sao băng, mạnh mẽ bay về phía trước mặt Trác Uyên. Bốp một tiếng, cự chưởng đã tiến vào trong hốc mắt bên trái của hắn, tản ra hàn khí lạnh như băng.  

             Ầm ầm ầm...  

             Giống như đối với vị khách không mời mà đến này sinh ra địch ý rất lớn, Không Minh Thần Đồng đã mất kiểm soát, hoàn toàn mất đi khống chế của chủ nhân, lóe lên bảy tia sáng kim sắc, phát ra hào quang lộng lẫy, hơi thở khủng bố cũng nhất thời được khuếch tán ra.  

             Có điều Không Minh Thần Đồng này của Trác Uyên mới chỉ luyện đến tầng bảy, còn chưa đạt tới cảnh giới cao nhất, nhưng con mắt này của Hải Ngao, lại là Thánh Thú Phong Thiên Đồng chân chính. Tuy có chút sứt mẻ, nhưng uy lực vẫn vô địch như cũ. Nếu như lúc đầu, dù có phối hợp với Diệt Thế Lôi Viêm của các sức mạnh Thánh Thú cấp cao, e là Phong Thiên Đồng này cũng không thể làm gì được Không Minh Thần Đồng.  

             Nhưng bây giờ, Lôi Viêm đã hoàn toàn bị loại trừ, chỉ có Không Minh Thần Đồng, cũng không gây ra nổi sóng gió gì. Cho dù là Thiên Đế, vậy cũng là hai đồng tử hợp lực mới là mạnh nhất. Khi chỉ có một con mắt, vẫn bị Hải Ngao phong ấn!  

             Thế là, không đợi Không Minh Thần Đồng lại ra trò quỷ quái gì, Phong Thiên Hải Ngao quyết định thật nhanh, lập tức đẩy ra song chưởng, gió lốc cuồng mãnh mang theo hàn khí lạnh thấu xương, đột nhiên đánh về phía mặt của Trác Uyên. Mà Phong Thiên Đồng cũng phối hợp phát ra từng tia hàn quang, bao trùm lên hai tròng mắt của hắn.  

             Vù vù vù...  

             Cứ như vậy, trong nháy mắt, toàn bộ hai mắt của Trác Uyên đều bị đóng một tầng băng mỏng manh, một đạo ấn thức quỷ dị, chậm rãi hiện ra trên trán của hắn.  

             Mà cũng trong một khắc này, trước mặt Trác Uyên bỗng tối sầm, cái gì cũng không nhìn thấy. Bao gồm cảnh tượng ái thê dần dần bị Hắc Viêm cắn nuốt trước mặt...  

             Phù!  

             Thở phào một hơi, trên mặt Phong Thiên Hải Ngao tràn đầy vui vẻ, nhìn chằm chằm vào kiệt tác phía dưới, khẽ gật đầu: "Tiểu tử, hôm nay Diệt Thế Lôi Viêm Đồng của ngươi bị mất kiểm soát, dẫn tới Không Minh Thần Đồng cũng chịu hao tổn hỗn loạn, trong khoảng thời gian ngắn hai loại tuyệt học này, e là ngươi sẽ khó khăn trong việc khống chế chúng. Hôm nay ta phong ấn hai mắt của ngươi bằng Phong Thiên Ấn Quyết, không phải là phế đi đôi mắt của ngươi, đợi sau này Không Minh Thần Đồng phục hồi như cũ, ngươi thực sự nắm giữ được cách phong ấn Diệt Thế Lôi Viêm, tự nhiên sẽ có cách hóa giải phong ấn này. Nếu không, việc lạm dụng Lôi Viêm đối với ngươi chỉ có hại mà không có lợi, lão phu làm như vậy cũng là vì tốt cho ngươi, hi vọng ngươi tự giải quyết cho tốt!"  

             "Khuynh Thành..."  

             Giống như hoàn toàn không nghe thấy lão ta đang nói cái gì, Trác Uyên chỉ nắm chặt tay Sở Khuynh Thành, bên tai vang lên tiếng thiêu đốt chói tai của Hắc Viêm, nhưng hắn lại không nhìn thấy gì, trái tim đã sớm đau như bị đao cắt, hàm răng cắn chặt vào môi đến chảy cả máu.  

             "Khuynh Thành, nàng trả lời ta, cho dù chỉ là một câu thôi cũng được, vì sao nàng muốn cứu ta..."  

             Không nói gì, Sở Khuynh Thành cứ lẳng lặng nhìn hắn như vậy, mặc cho Lôi Viêm màu đen cháy trên người, lại không vui không buồn, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, sự sống nhanh chóng vụt tắt!  

             Aaa!  

             Không nhịn được cất tiếng rống to, đôi môi Trác Uyên run run, cổ họng đã sớm nghẹn ngào, nhưng bên trong hai tròng mắt, dưới tầng băng kia, lại không có một giọt nước mắt nào có thể chảy ra.  

             Hải Ngao thấy vậy, cũng bất đắc dĩ thở dài: "Aizz, khóc đi, khóc đi, nam nhân khóc cũng không phải là tội. Bi thương có lớn hơn nữa, khóc một hồi cũng sẽ ổn. Có điều, xem ra bây giờ ngươi cũng không có quyền này. Dưới Phong Thiên Ấn của lão phu, không có thứ gì có thể chảy ra, hơn nữa..."  

             "Tiểu cô nương này, cũng không thể cứu được nữa, hãy nén bi thương đi!" Nhìn chăm chú Sở Khuynh Thành một cái, trong mắt Hải Ngao cũng không khỏi hiện lên vẻ kính trọng: "Con người... Thật sự là sinh vật thú vị, mặc dù có kẻ khiến người ta chán ghét, nhưng cũng không thể phủ nhận, có người cũng khiến người ta kính sợ!"  

             Aaaa!  

             m thanh Trác Uyên khàn khàn, đã không nói nên lời, chỉ có thể ngửa mặt lên trời rít gào, khuôn mặt đều kìm nén đến mức đỏ bừng, giống như trong lòng tích tụ quá nhiều bi thương, không thể nào nói hết.  

             Tước Nhi chứng kiến một màn này, thấy phụ thân vô lực giãy dụa và mẫu thân hương tiêu ngọc vẫn, cũng không nhịn được che miệng nghẹn ngào, sớm đã lệ rơi đầy mặt. Nhưng nàng không thể khóc thành tiếng, bởi vì như vậy sẽ khiến cho phụ thân càng thêm đau lòng, cho nên chỉ có thể chậm rãi chịu đựng.  

             Giương mắt liếc ba người một cái, Hải Ngao cũng đành bất đắc dĩ thở dài.  

             Tiểu Lôi Hoàng này, thật sự là càng lúc càng giống con người. Nhưng, lão phu lại không chán ghét đối với việc này cho lắm, ha ha ha...  

             Trong lòng cũng không khỏi dâng lên một tia bi thương, Hải Ngao nhìn chăm chú về phía cơ thể của Sở Khuynh Thành, Lôi Viêm đã thiêu hủy hơn phân nửa, đang tiếp tục không ngừng lan vào bên trong.  

             "Đến lúc này thân thể coi như đã xong đời, kế tiếp chính là một tia thần hồn cuối cùng. Đợi đến khi thần hồn vừa bị hủy, như ngọn đèn đã cạn dầu, nha đầu đi thong thả. Ngươi khiến lão phu đối với con người, vẫn còn một tia hi vọng cuối cùng..."  

             "Khuynh Thành!"  

             Uỳnh!  

             Nhưng, đúng lúc này, hắn vừa dứt lời, Trác Uyên đã thương tâm đếm cực điểm, kêu lên một tiếng đau thương, phá vỡ thương khung. Mà cũng trong một khắc này, không ngờ lại nghe thấy tiếng không gian dao động vang lên, bên trong hai tròng mắt tràn đầy băng sương của Trác Uyên, một giọt nước mắt nhiễm Thất Thải Hà Quang, cũng đột nhên phá tan phong ấn lạnh như băng, chảy xuống dọc theo gương mặt hắn.  

             Đồng tử mắt không nhịn được co rụt lại, Phong Thiên Hải Ngao không khỏi chấn động: "Sao có thể như vậy, dưới phong ấn của lão phu, đến Lôi Viêm cũng tuyệt đối không thấm qua được, sao có thể chảy ra một giọt nước mắt thế này?"  

             Nhưng sự thật chính là vậy, giọt nước mắt này cứ nghênh ngang chảy ra dưới cái nhìn trân trối của vị đại thần phong ấn như vậy.  

             Giống như đánh bốp bốp vào mặt lão ta vậy, khiến lão ta kinh ngạc đến mức trợn mắt há hốc mồm.  

             Làm sao có thể, chẳng lẽ thuật phong ấn của ta lại có lỗ hổng sao? Cho dù có, cũng không tới phiên một giọt nước mắt chui ra từ bên trong như vậy!  

             Hoàn toàn không chú ý tới màn rít gào đầy kinh dị của Hải Ngao, Trác Uyên thương tâm muốn chết, sau khi lớn tiếng gào thét, sức lực đã cạn kiệt, trong đầu trống rỗng, nháy mắt đã không có ý thức, chậm rãi ngã xuống.  

             Nhưng giọt nước mắt Thất Thải Hà Quang này của hắn, cũng chảy theo cơ thể ngã xuống của hắn, tách tách một tiếng, rơi xuống thi thể còn chưa cháy hết của Sở Khuynh Thành, nhất thời dung nhập vào trong cơ thể nàng.  

             Ầm!  

             Lại là một đạo không gian dao động vô hình phát ra, kỳ tích... Đã xảy ra!  

             Một vầng sáng bảy màu ngay lập tức khuếch tán ra, chỉ trong nháy mắt, đã dập tắt hoàn toàn những Hắc Viêm xung quanh đó. Ngay sau đó, dưới sự bao phủ của vầng sáng mờ ảo, một luồng sáng màu trắng, chậm rãi hiện lên từ bên trong thi thể, đi tới trước mặt Hải Ngao.  

             "Bất diệt bất tử, Đế Cảnh Đại Đạo?"  

             Đồng tử mắt không nhịn được mạnh mẽ co rụt lại, Phong Thiên Hải Ngao quá mức kinh sợ, sau đó chuyển ánh mắt không thể tin nổi về phía Trác Uyên, trong mắt đều là vẻ mông lung: "Làm sao có thể, sao tiểu tử này lại có thể có Đế Cảnh Đại Đạo hộ thân? Theo lý thuyết, ngoại trừ Thập Đế ra..."  

             Nghĩ vậy, ánh mắt Hải Ngao nhìn Trác Uyên, càng thêm nghiêm túc!  

             Tiểu tử này... Rốt cuộc là thần thánh phương nào?  

             Tước Nhi thấy vậy, cũng không khỏi ngẩn ra, chỉ vào ánh sáng mờ nói: "Hải Ngao thúc thúc, đây... Đây là cái gì?"  

             "Phàm là có chút lĩnh ngộ về Thiên Đạo, tự thành một phái, trở thành một đạo tổ, sẽ trở thành Đế Quân Đại Đạo, ngưng tụ Đế Cảnh Đại Đạo, cai quản một đạo trong Chư Thiên, cùng tồn tại với Thiên Địa, bất tử bất diệt!"  

             Sắc mặt Hải Ngao ngiêm túc chưa từng có, nhìn chằm chằm vào Thất Thải Hà Quang, nhẹ nhàng nói: "Mà dải sáng này, chỉ chưởng đạo giả của Chư Thiên Thập Đạo, chỉ có cao thủ Đế Cảnh mới có được, Đế Cảnh Đại Đạo, cũng là bọn họ tự thống nhất. Chỉ cần Đại Đạo không diệt, thì sẽ không ngừng sinh sôi. Vừa rồi thần hồn của nha đầu kia đã sắp bị thiêu đốt hầu như không còn, bị tổn thương lớn, lại được Đế Cảnh Đại Đạo cứu, chỉ cần còn hơi thở là còn sống!  

             Hai mắt không khỏi sáng ngời, Tước Nhi lập tức vui vẻ: "Nếu nói như vậy, mẫu thân còn có thể cứu được?"  

             "Đương nhiên, đâu chỉ có thể cứu chữa, có Đế Cảnh Đại Đạo này bảo hộ, thế gian này người có thể diệt nàng, có thể đếm được trên đầu ngón tay!"  

             Mí mắt hơi run rẩy, Hải Ngao nhìn chăm chú về  phía Trác Uyên do thương tâm quá độ mà té xỉu, thần quang trong mắt càng ngày càng kỳ dị: "Chỉ là Tiểu Lôi Hoàng, rốt cuộc dưỡng phụ này của ngươi người nào, tại sao lại có một đạo trong Chư Thiên Thập Đạo?"  

             Không khỏi sửng sốt, vẻ mặt Tước Nhi mờ mịt, lắc đầu không hiểu.  

             Trong lúc hai người băn khoăn, Hải Ngao trầm ngâm trong chốc lát, lại quay đầu nhìn thoáng qua động lớn phía sau vừa mới bị Lôi Viêm đánh ra, đang chậm rãi tự động chữa trị, không nhiều lời, vội vàng nâng dải sáng trong tay, mạnh mẽ ném đi, ném vào trong cái động đen kia.  

             Vèo một tiếng, ném vào bên trong, biến mất không thấy.  

eyJpdiI6ImZWRitpd3hqdEVWcHBXOXhaaTU5ZEE9PSIsInZhbHVlIjoiZHlab3FuTFwvbmZJRmJzYWRCdkxzMkRtcnRsNW5Fem5HMytpNk9yZUZHdHhkSDlWcUI1dHRLRWpteE0wWEwreVQyXC8ydmFaMTVsNDZxcFc3Nk1qNlJXQ0h1TlVvSitseUluMEwxY0QwbWVmVTBoSUUyKzN6TUJpMENodkdyOFduZUs5ajdKb1I1R2JkOWxITnJPUFRqMVZtTURUTXlNNmZXZ0xYTU55aE9pN0FKZkZ4XC9HcU05V0JmQ1lRM1cybXdkdldEV21PbHNyZkdlejRyU2VBMHduSHV2cmk0VEs3aXNwZ3BqRXVDbFhneWw2YndWcCt6dlNqWmZUbEZRWlUyaSIsIm1hYyI6IjNjZGZhNWIyNDI3MWU3Njk0ZjUzOGI3NWI2ODhiOTQ1MGEwZDZjYTc1ZmUxMzVkOTYwYmYyZmYyNzZiODg1NmUifQ==
eyJpdiI6InpkdHA5cFFiVzByQ2VTM3hcLzF1ZEp3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkNDbXJGVUlVem14TGhWaVRjcUoybzJoTmx2bXlZUVdcL1wvRUVmTnBEalVPb3pKa05YbE9acDlpSWJrRk5HOGM2azM5MFZMc2JrN0NGejZcL0F5TWhWN1RDcWVyTzdUb3lQYmtBSnp4b3ZtOHM5YXFRVldEeTBpYU9vajB3Ynplc2dsbm5zd3ZkRmtHd2l3Z3JaSnJ3TjdqamQzQXdGcmlCQzhiajU0S01LZVpyUzF2aWpEQjU1dzhUNktPQnEybU5uRytxb3BwOEtyVDJpTmxJUWVsamVQMnYyak5yZGtVZm1GSzFIU09IaTNqNTZwWWVWWXRWTUNXMEUyYk5BNklOR2xQNGZHXC8zcFI1VjJ1OHpBZHVON1ZTRXYwMnBWQWxKWDFBd2hWQmVhRGxiMEdkaVROTUtBb0dyRzRXKzBzcm5zb1YyY09kc3hORjJMc1NOWHYyQ0FrOUU5eUN5eVFSazdyaHdZT1ZjbXpHdXRnNURMQlhkRlliQml6N3hqZzBEMFk0MzVVY2JXa2tSeVpyaXUxdTJxc2lDUXZBOWZBYWxlRzJ1TEpBenVWV3JQOWFWZ25oUmFkb3p1cHNDZCsrb3FIIiwibWFjIjoiMzk2YzI4MWIxNGE3MGZkMDk3ZDYyN2FlZWFmYTY3YzYzZjQ0YmM3ZTZjMmI2NDczNGY1YWI5OGIyZGNjZGYwYSJ9

             Trong mắt chợt lóe ánh sao, Hải Ngao nhìn chăm chú chỗ động đen kia biến mất, khóe miệng bỗng dưng lộ ra một nụ cười tiêu sái: "Nha đầu, chúng ta sẽ gặp lại ở Thánh Vực, ha ha ha..."

Ads
';
Advertisement