Phụt phụt phụt!
Ngọn lửa màu vàng óng cực nóng tràn ngập khắp trời mây, ba bóng dáng nhếch nhác cùng bay ra ngoài. Cả người bị tàn phá, quần áo tả tơi, ngay cả mái tóc đen thui xinh đẹp lúc trước cũng tản ra khí tức sốt ruột, không nhịn được phun ra ba ngụm máu đỏ tươi.
Đợi đến khi thân thể dừng lại, khuôn mặt tái nhợt kia khẽ ngước lên, không phải ba tên Kiếm Vương nhất tộc Bách Lý kia thì còn có thể là ai?
Chẳng qua thời điểm này, mấy người lúc nãy còn kiêu ngạo hống hách, bây giờ sắc mặt mỗi người hiện lên vẻ hoảng sợ, không thể tin nổi nhìn hỏa diễm vượt qua, nhất là dáng vẻ tươi cười ngây thơ của tiểu cô nương phía sau ngọn lửa màu vàng óng kia.
Cái này... Làm sao có thể?
Hai ba tròng mắt không ngừng run rẩy, ba người liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy hoảng sợ. Đối mặt với biển lửa màu vàng rộng lớn như cái hào ngăn cản trước mặt, hai chân không kiềm chế được run lên, không lấy nổi một tia can đảm để bước về phía trước.
Một chiêu vừa nãy đánh lui ba người khiến bọn họ chỉ bị thương nhẹ. Nếu như lại đánh tiếp, đoán chừng dù bọn họ là cao thủ Kiếm Vương cũng có thể trực tiếp đi nhận cơm hộp.
Tiểu cô nương này... Mẹ nó quá biến thái!
Hơn nữa, rốt cuộc ả xú nữ nhân Bách Lí Ngự Vũ kia làm công tác tình báo kiểu gì thế? Tin tức truyền về hoàn toàn cách biệt trời đất với tình huống thực tế, cách xa vạn dặm!
Cả một tiểu cô nương cũng có năng lực như vậy, còn phải nói đến trưởng bối ư?
Trong chốc lát, ba người nhíu mày nhìn nhau, thầm than trong lòng, không dám đuổi theo phía trước...
“Ha ha ha... Hiện tại đã biết rõ bản tiểu thư lợi hại chưa!”
Tước Nhi đắc ý nhướng mày, không khỏi vui vẻ cười lớn, vẽ một cái trong hư không với ngọn lửa màu vàng óng kia, lớn tiếng cảnh cáo: “Ba người các ngươi nghe kỹ cho ta, vừa nãy bản tiểu thư chỉ mới cho các ngươi một cái dạy bảo nho nhỏ. Nếu còn dám tiến tới một bước, cô nãi nãi ta sẽ không khách khí đâu!”
Ba người kia không khỏi thấy căng thẳng, cùng lùi về sau một bước, thật sự bị dọa sợ, sắc mặt ngày càng nặng nề.
Nếu để cho những quý tộc đệ tử Hoàng tộc Trung Châu nhìn thấy một màn này, nhất định sẽ ngạc nhiên đến rớt cằm. Đường đường là ba đại cao thủ Kiếm Vương mạnh nhất Trung Châu lại bị một câu của tiểu nha đầu dọa lùi, mẹ nó đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Thế nhưng sự thật chính là như thế, tiểu cô nương này mạnh đến đáng sợ, cả cao thủ Kiếm Vương cũng không dám trêu chọc.
Mà mấy người u Dương Trường Thanh thấy thế đều trợn mắt há miệng, vô cùng ngạc nhiên, trong nháy mắt đứng ngơ ra tại chỗ. Nếu không phải nhìn thấy tận mắt, bọn họ cũng khó thể tưởng tượng được tiểu nha đầu này lại khủng khiếp như vậy, giơ tay nhấc chân lại có thực lực diệt Kiếm Vương!
u Dương Trường Thanh ngơ ngác đứng lại, hoảng hốt một lúc một thật lâu mới kịp phản ứng lại trước tiên, hắn ta vội vàng quay đầu, nhanh chóng đuổi theo TRác Uyên đang ung dung đi phía trước, lắp bắp hỏi: “Trác... Trác... Trác đại ca, Trác gia các ngươi đều là người như thế này ư? Các ngươi ăn cái gì lớn lên thế, quá nghịch thiên...”
“Không nghịch thiên thì sao có thể dám xưng là gia tộc mạnh nhất?”
Khóe miệng nở một nụ cười kỳ lạ, Trác Uyên khẽ liếc hắn ta, cười ra tiếng: “ u Dương huynh đệ, ngươi nói Trác gia ta là gia tộc mạnh nhất thiên hạ. Tuy rằng ta không muốn rêu rao nhưng rất cần thiết để cho mấy người kia mở mang kiến thức nội tình trong gia tộc một chút. Nếu không, chẳng phải mọi người sẽ cho rằng ngươi đang nói phét à? Ha ha ha... Tốt rồi, nơi này cứ giao lại cho Tước Nhi, ngươi nhanh chóng đi nâng phụ thân ngươi dậy, cùng nhau lên đường thôi. Nơi đây... Thật sự không an toàn!”
Trác Uyên nở nụ cười sâu kín, nói xong thì không liếc nhìn hắn ta, chậm rãi đi về phía trước như cũ, chỉ để lại cho hắn ta một bóng lưng uyên thâm. Trong chốc lát, lòng u Dương Trường Thanh hoảng hốt, hai mắt tỏa ra ánh sáng, nơi đáy mắt đầy tia sáng sâu kín, thì thầm: “Bà mẹ ngươi chứ gấu à, lần này nhặt phải bảo vật rồi, Trác gia này quá nghịch thiên. Hơn nữa về sau ta cũng muốn gia nhập, ha ha ha... Ta thật sự rất có khả năng dự đoán trước mà... Ặc, đúng rồi, cha...”
Dường như lúc này hắn ta mới nhớ tới trận nổ tung kinh thiên động địa vừa nãy đã đánh bay ba tiền bối bị trọng thương, bao gồm cả cha hắn ta. Lúc trước hắn ta chỉ lo sửng sốt trước thực lực của Tước Nhi, hiện tại mới để ý đi tìm bóng dáng của cha mình, ngay sau đó vừa dõi mắt nhìn đã nhanh chóng thấy được ba lão gia hỏa kia.
Chẳng qua giờ khắc này, ba lão nhân cũng ngơ ngác ngồi ở đại môn nóng rực, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm kim viêm dài đằng đẵng kia và bóng dáng nhí nhảnh của Tước Nhi. Đột nhiên cả ba đều ngơ ngác, quên mất thương thế của mình.
Đoán chừng tâm trạng lúc này của bọn họ giống ba vị Kiếm Vương kia y như đúc. Ngoại trừ hoảng hốt thì ngạc nhiên sửng sốt nhiều hơn.
Thật không ngờ thế gian lại có chuyện không tưởng tượng nỗi như thế, một tiểu cô nương năm sáu tuổi, thế mà lại... Rõ ràng...
“Cha, ngươi đã bị thương thành như vậy, còn ở lại chỗ này xem náo nhiệt cái gì. Trác đại ca đang hối thúc chúng ta kia, mau đi thôi!” Lúc này, cuối cùng u Dương Trường Thanh cũng đi tới trước mặt cha hắn ta, hung ác nâng người lên, đỡ thân thể u Dương Lăng Thiên lên vai rời đi.
Mấy người còn lại nghe thấy hắn ta kêu lên, cũng kịp lấy lại phản ứng, liên tục đi tới trước mặt hai người khác, đồng tâm hiệp lực khiêng hai người trọng thương kia.
Chẳng qua... Đối mặt với sự giúp đỡ của mọi người, ba người kia không nói một câu, thậm chí còn không thèm nhìn mọi người. Bởi vì từ đầu đến cuối, ánh mắt của ba người đều nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Tước Nhi không hề rời đi, trong mắt đầy vẻ phức tạp.
Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn!
Ba người bọn họ sống cả đời, rốt cuộc hiện tại mới cảm nhận được ý nghĩa thật sự của câu nói này. Thiên hạ tuyệt đối không có người mạnh nhất, hơn nữa người mạnh hơn ngươi lại không chỉ có một tên.
Người... Cuối cùng phải có lòng kính sợ, không thể kiêu căng ngạo mạn!
Nghĩ tới đây, ba người bị khiêng lên nhìn nhau, cùng phun ra một ngụm trọc khí thật dài, cúi đầu xuống, không khỏi hơi cô đơn.
Bọn họ là người mạnh nhất Tứ Châu, là nhân vật đứng trên đỉnh thiên hạ, mặc dù trên đầu còn có Bất Bại Kiếm Tôn nhưng cũng chỉ dưới một người mà thôi. Tuy rằng bọn họ đều là người lịch sự có nhận thức lễ nghĩa nhưng đứng nơi cao không khỏi rét vì lạnh, dần dần sẽ sinh ra sự kiêu ngạo của cường giả, trong mắt chỉ có một người, không để những người khác vào mắt. Bởi vì đối thủ bọn họ nhận định trong lòng chỉ có một mình Bất Bại Kiếm Tôn.
Thế nhưng hôm nay, biểu hiện vang dội của Tước Nhi đã tát bọn họ một cái thật mạnh, khiến bọn họ tỉnh táo lại. Trong thiên hạ đầy người tài giỏi này, thiếu niên anh hùng không ngừng sinh ra, đám lão gia hỏa tự cho là đúng bọn họ còn kém xa lắm!
Sau khi đám người Võ Thanh Thu lấy lại tinh thần thì nhìn chằm chằm Tước Nhi, cuối cùng cũng hiểu rõ ý của Trác Uyên, nữ nhi của hắn thật sự có năng lực ngăn cản ba đại Kiếm Vương.
Tuy rằng trong lòng tràn đầy ngạc nhiên và cảm giác khó hiểu nhưng cuối cùng vẫn thả lỏng, bọn họ đã an toàn.
Kết quả mọi người không hề do dự, khiêng ba vị tiền bối đuổi theo bước chân của Trác Uyên. Diệp Lân thừa dị mọi người còn đi ở phía sau, ba chân bốn cẳng vội vàng chạy tới bên cạnh Trác Uyên, nhỏ giọng hỏi: “Lão đại, vừa nãy Tước Nhi dùng Long Tức Đan à?”
“Đúng vậy!”
“Có bao nhiêu? Nếu như dùng hết rồi, có thể sẽ không có ai chống đỡ nổi ba Kiếm Vương kia!”
“Yên tâm, Long Tổ cho nàng mười khỏa ứng phó với nhu cầu cần thiết, đoán chừng ba tên Kiếm Vương sẽ thịt nát xương tan trong ba khỏa, không có gì đáng ngại!” Trác Uyên nhếch miệng cười, trên mặt đầy vẻ tự tin.
Diệp Lân không khỏi hoảng hốt, bất giác sợ hãi: “Nhiều như vậy? Sư phụ cũng thiên vị quá rồi, lần trước chỉ cho ta một hai khỏa ứng phó nhu cầu cần thiết mà thôi, thế mà lần này lại cho tận mười khỏa? Hơn nữa uy lực còn tăng lên! Hừ, lão ta còn nói Long Tức Đan tiêu hao quá lớn, không chuẩn bị cẩn thận, đều lã gạt người. Hóa ra trong lòng lão ta, ta còn không bằng tiểu cô nương này!”
“Cũng không phải, mấy thứ này đều là ta đòi đấy, hơn nữa nhiệm vụ lần này của chúng ta nguy hiểm, Long Tổ chuẩn bị thêm ít đồ cũng là đề phòng lỡ như!”
“Nguy hiểm? Đúng rồi lão đại, không phải ngươi vẫn luôn bôn ba bốn phía, phong ấn Thiên Phong Huyệt à? Ta còn không biết lần này ngươi tới Bắc Châu để làm gì, ta có thể giúp đỡ gì không?”
“Chắc ngươi không thể giúp được rồi!”
Trác Uyên chậm rãi lắc đầu, sắc mặt chợt trở nên nghiêm trọng: “Thật không dám giấu giếm, lần này tới Bắc Châu chủ yếu tìm đến Phong Thiên Hải Ngao. Chẳng qua nghe nói tính tình của lão không tốt lắm, thậm chí còn thù hận con người, cho nên phải chuẩn bị một ít thủ đoạn ứng phó nhu cầu cần thiết trước. Ngươi cũng đừng tham gia, trước mặt Thánh Thú, nhiều người hơn nữa cũng không giúp đỡ được gì, làm vật hi sinh không có ý nghĩa. Đến lúc đó ta tùy cơ ứng biến, xem có thể thuyết phục lão hay không!”
Nghĩ đến sư phụ hùng mạnh của bản thân, Diệp Lân khẽ gật đầu, hiểu rõ ý của Trác Uyên, thở dài một hơi, không tiếp tục cưỡng ép gia nhập.
Như thế, tất cả mọi người yên tâm giao lại sau lưng cho Tước Nhi, đoàn người nhanh chóng tiến về phía Truyền Tống Trận, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Ba vị Kiếm Vương nhìn về phía xa xa thông qua cái rãnh kim viêm dài rộng kia, nghiến răng nghiến lợi, vô cùng vội vã, muốn đuổi theo ngăn bọn họ lại nhưng vừa thấy khuôn mặt cười mỉa của Tước Nhi, ba người lại thấy chùn chân, muốn rút lui.
Tiểu cô nương này... Quá lợi hại, khó chơi!
Hơn nữa một mình nàng lợi hại cũng thôi, mấu chốt là không biết trưởng bối của nàng lợi hại đến trình độ nào. Nếu còn mạnh hơn cả tiểu nha đầu này, lần này thật sự đá trúng tấm sắt.
Cho dù bọn họ có đuổi theo cũng không làm nên trò trống gì!
Ài, Bách Lí Ngự Vũ đáng chết, tin tức quá nát. Vốn dĩ ta và hai cha con nàng ta đang sống yên ổn, nếu biết bọn họ không dễ chọc, ta đã tiếp tục nước sông không phạm nước giếng rồi.
Nhưng bây giờ đã xé rách mặt mũi, không thể nhân cơ hội này giải quyết sẽ lưu lại tai họa ngầm về sau. Nhưng nếu muốn giải quyết thì nên làm cái gì bây giờ?
Ba người kia nhíu mày thật chặt, nhìn nhau, trong lòng oán trách đổ tất cả tội lỗi lên người Bách Lí Ngự Vũ, nguyền rủa nàng ta một trăm tám mươi lần, đúng là không làm nên chuyện gì.
Vút!
Thân thể ba vị Kiếm Vương không khỏi run rẩy mãnh liệt, nghe thấy giọng nói quen thuộc thì vội vàng quay đầu lạy thưa, khom người quát lớn: “Thuộc hạ cung nghênh lão tổ tông!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất