Da mặt không nhịn được run rẩy, u Dương Lăng Thiên cứng ngắc quay đầu, nhìn u Dương Trường Thanh đang mỉm cười rạng rỡ, trong mắt đầy phức tạp: “Ngươi... Ngươi nói cái gì?”
“Ha ha ha... Phụ thân, ngươi đừng nóng giận, không thể trách bọn ta chuyện này được, thật sự là bọn họ quá mạnh, bọn ta đánh không lại nên đều bị thương nặng. Vừa nãy Trác huynh cho một viên đan dược, khó khăn lắm bọn ta mới có thể hành động, chứ không bây giờ còn không có sức lực đứng đây đâu!” u Dương Trường Thanh gãi đầu, không biết nên giải thích như thế nào, xấu hổ thì thào.
Lông mày u Dương Lăng Thiên run rẩy dữ dội, nhìn chằm chằm hắn ta một lúc lâu mới quay đầu nhìn lại ba vị Kiếm Vương trong không trung, trong mắt đầy vẻ khó hiểu: “Kẻ nào tổn thương các ngươi, bọn họ à? Hừ hừ, đường đường là Kiếm Vương, rõ ràng có thể giết chết các ngươi trong một chiêu, thế mà lại đi tra tấn tiểu bối như vậy, có ý gì?”
“ u Dương Lăng Thiên, ngươi đừng hiểu lầm, nói thế nào bọn ta đều là người có thân phận, cũng không có sở thích biến thái như vậy, sẽ không hành hạ đám tiểu tử kia.”
Bách Lí Ngự Vân ngẩng đầu lên, không khỏi cười khẩy một tiếng, chỉ vào đám người tuổi trẻ ở phía dưới: “Về phần ai đả thương bọn họ, ngươi tự đi mà hỏi, chẳng phải sẽ rõ ràng hơn à?”
Ánh mắt u Dương Lăng Thiên hơi híp lại, ném ánh mắt tìm tòi về phía nhi tử của mình.
u Dương Trường Thanh do dự một lúc, gãi mặt, ngượng ngùng nói: “Phụ thân, thật ra bọn ta có dáng vẻ này là vì gặp được Thập vị hoàng tử của Bách Lý gia trên đường đi, kết quả...”
“Kết quả thế nào?” Không chờ hắn ta nói xong, ba vị lão tiền bối u Dương Lăng Thiên cùng lên tiếng hỏi thăm.
Tất cả mọi người liếc nhìn nhau, xấu hổ cúi thấp đầu, thì thào: “Toàn diệt!”
“Cái gì, các ngươi diệt sạch Thập vị hoàng tử?” Trước mắt ba người bất giác sáng ngờ, hưng phấn kêu lên. Anh tài Tứ Châu, có người kế tục, có người kế tục rồi!
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt hưng phấn của ba người kia, đám người u Dương Trường Thanh lại cùng thở dài, buồn bã nói: “Cha, nghĩ cái gì thế, là bọn ta bị người ta diệt sạch!”
Thân thể ba người bất giác chấn động dữ dội, trong lòng hoảng hốt, khuôn mặt phấn khởi ngay lập tức cứng đờ.
“Mười người kia thật sự rất lợi hại, nhất là Bách Lí Cảnh Thiên, ta bắt tay với Diệp Lân huynh đệ dùng hết chiêu số vẫn không thể ép hắn ta dùng toàn lực, ngược lại còn bị hắn ta đánh bại nhanh gọn lẹ. Đám Dư sư huynh cũng bị chín tên hoàng tử khác đánh bại, không ai may mắn thoát khỏi. Hơn nữa phần lớn đều chưa đánh được một chiêu nào cả, bọn ta còn không thể làm người ta bị thương một sợi lông. Lại nói, đám biến thái Bách Lý gia kia luyện như thế nào nhỉ? Dường như thực lực kia cao hơn Tứ Châu của chúng ta một đoạn lớn!”
Trong mắt u Dương Trường Thanh lóe lên nghi vấn, nhìn ba vị trưởng bối trước mặt. Thế nhưng ba vị này đã hoàn toàn hóa đá, nhất là u Dương Lăng Thiên, không nhịn được thì thào như nói mê: “Không thể ngăn cản Kiếm Tinh Đế Mang, chúng ta bị Bách Lí Ngự Thiên đánh bại dễ dàng còn chưa tính, không ngờ đám người trẻ tuổi nổi bật mạnh nhất cũng không phải đối thủ của những hoàng tử Trung Châu. Hai cha con bị người ta thay phiên treo lên đánh, cường giả Tứ Châu đều bị hành hạ, bất kể già trẻ đều như thế. Thực lực nghiền ép như vậy, dù chúng ta có liều chết thắng được trận chiến này thì đám tiểu bối có tương lai gì? Lão Bất Bại Kiếm Tôn có chết thật nhưng Bất Bại Kiếm Tôn đời sau vẫn ở Trung Châu...”
Nói đến đây, u Dương Lăng Thiên không nói tiếp nữa nhưng trong lòng lại tràn đầy lạnh lẽo, dường như ảo tưởng và kỳ vọng nhiều năm đều tan biến thành mây khói.
Hai người còn lại thấy vậy cũng không nhịn được than thở. Chẳng những thế hệ này của Kiếm Tinh Đế Quốc mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, tiềm lực tiểu bối cũng vô cùng vững chắc, Tứ Châu vốn không thể so sánh!
Nói như vậy, hôm nay chúng ta cứng rắn chống cự vì cái gì? Dù có thể ngăn cản được dã tâm của Bất Bại Kiếm Tôn thế hệ này, bọn nhọ có thể đỡ được mũi nhọn của Bất Bại Kiếm Tôn đời sau ư?
Ba người liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu đầy thổn thức!
“Ha ha ha... u Dương Lăng Thiên, Mộ Dung Liệt, đám ếch ngồi đáy giếng các ngươi, những năm này vì chống lại lão tổ tông mà không ngừng bế quan tu luyện, thế mà không biết chuyện lớn này!”
Thấy tình cảnh này, Bách Lí Ngự Vân ở trên không trung lại cười lớn, nói móc: “Bất kể là tiềm lực hay thực lực của hoàng tử Kiếm Tinh chúng ta đều hơn xa Tứ Châu các ngươi. Không chỉ lão tổ tông và năm Kiếm Vương nghiền ép khí thế Tứ Châu, ngay cả các tiểu tử trẻ tuổi của Bách Lý gia cũng có thể nghiền ép các đệ tử đỉnh phong của Tứ Châu y như nhau. Bởi vì chúng ta là gia tộc mạnh nhất thiên hạ, thực lực từ trên xuống dưới vốn không cùng một đẳng cấp với Tứ Châu các ngươi. Dù các ngươi dựa vào nơi hiểm yếu chống lại cũng chỉ trì hoãn ngày chết của bản thân mà thôi. u Dương Lăng Thiên, kết cục của bọn họ trong lời của nhi tử ngươi vừa nãy chính là minh chứng tốt nhất. Các ngươi đấu với Kiếm Tinh Đế Quốc chúng ta, cho dù mười năm, trăm năm, nghìn năm hay vạn năm đều không có bất cứ phần thắng nào, hừ!”
Thân thể ba người bất giác run rẩy, híp mắt, sắc mặt lộ ra vẻ cô đơn, tay cầm chặt Thần Kiếm khẽ run, dường như muốn buông xuôi.
Tín nhiệm trong lòng ba người mạnh nhất Tứ Châu đang dần dần sụp đổ.
Thấy vậy, ba vị Kiếm Vương trong không trung cùng nở nụ cười đắc ý.
“Thối lắm!”
Nhưng mà đúng lúc này, một tiếng hét tức giận bỗng vang lên, cho tới bây giờ u Dương Trường Thanh chưa từng nhìn thấy biểu cảm mất mát như thế của phụ thân, trong lòng đầy tức giận. Hắn ta bước tới trước mặt Trác Uyên, tay nắm lấy Trác Uyên đang ngơ ngác chẳng biết tại sao, hét lớn về phía ba người trên không trung: “Gia tộc mạnh nhất thiên hạ cái gì, đúng là rắm chó! Bản công tử còn chưa nói hết lời vừa nãy đâu, đúng là tài nghệ của bọn ta không bằng các ngươi, bại dưới tay đám Kiếm Tinh Hoàng Tử kia. Thế nhưng đồng thời, chẳng phải Thập vị Hoàng tử kia cũng bại dưới tay Trác huynh của bọn ta à?”
Thân thể ba vị Kiếm Vương bất giác chấn động, sắc mặt nghiêm túc, cùng nhìn về Trác Uyên ở phía dưới, biểu cảm lại trở nên nghiêm trọng. Ba người u Dương Lăng Thiên cũng quay đầu nhìn sang Trác Uyên, trong mắt lóe lên vẻ tìm tòi.
u Dương Trường Thanh lườm mọi người, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, giống như tất cả đều là hắn ta làm, lớn tiếng bày tỏ công lao: “Trác huynh ta... À không, Trác đại ca của ta chính là thiên tài tuyệt thế ngút trời, quỷ thần khiếp sợ. Không phải Thập vị Hoàng tử kia của các ngươi lợi hại lắm à? Trác đại ca ta vốn không thèm liếc nhìn bọn họ một cái, chín người đã bị giết chết trong nháy mắt, giết trong nháy mắt đấy, các ngươi biết không? Hoàn toàn không dùng chiêu số gì, chẳng có tí sức phản kháng biết chưa? Ngay cả Bách Lí Cảnh Thiên cũng bị Trác đại ca chặt đứt một cánh tay chỉ trong một chiêu, cụp đuôi bỏ chạy. Đây còn dưới tình huống có hai vị Kiếm Vương tiếp ứng, nếu không hắn ta có thể chạy trốn được hả?”
“Hừ hừ...”
u Dương Trường Thanh cười khẩy, tiếp tục nói: “Trước mặt chúng ta, Thập vị Hoàng tử các ngươi chẳng hề có tí lực đánh trả, bị đánh bại toàn bộ, các ngươi còn dám tự xưng thực lực hơn xa Tứ Châu chúng ta một đoạn lớn? Trác đại ca ta chỉ dùng lực lượng một người đã khiến đám hoàng tử Trung Châu bị thương trong một thời gian ngắn, chỉ có một tên tàn phế bỏ chạy được, cao ở chỗ nào thế? Nếu chỉ như vậy mà các ngươi cũng dám xưng là gia tộc đệ nhất thiên hạ thì đặt Trác gia ở nào? Hừ, nói cho các ngươi biết, Bách Lý gia các ngươi đừng hòng đắc chí, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày, Ngũ Châu này sẽ bị Trác gia chúng ta thay thế. Trác đại ca sẽ là Bất Bại Kiếm Tôn thứ hai, à không, Bất Bại Kiếm Tôn là cái thá gì, nhất định sau này Trác đại ca còn mạnh hơn cả lão ta!”
u Dương Trường Thanh nhìn chằm chằm ba vị Kiếm Vương, mũi hếch cao như hai họng pháo đen, không ngừng phun ra khí nóng với bọn họ, muốn bao nhiêu bướng bỉnh thì có bất nhiêu, vô cùng đắc ý, dường như người có công lao to lớn sau này trong miệng hắn ta chính là bản thân thân hắn ta.
Trác Uyên nhìn chằm chằm hắn ta một lúc lâu, bất giác cười thành tiếng: “Này, u Dương huynh, ngươi muốn kéo cừu hận cho bản thân thì cũng đừng kéo cho ta chứ, ta thật sự không muốn đối đầu với Bách Lý gia mà!”
“Ài, Trác huynh, nếu ta có năng lực thì đã tự kéo cho mình từ lâu rồi, chẳng phải ta chẳng lấy ra được công tích gì hết à?” u Dương Trường Thanh liếc Trác Uyên, nịnh nọt nói: “Vừa nãy ngươi cũng nhìn thấy đó, ba con rùa kia quá kiêu ngạo, cha ta bị bọn họ chọc tức đến nỗi suýt chết tâm. Thời khắc này, ta không thể sợ sệt, phải trút giận cho cha, xây dựng hy vọng mới. Hơn nữa, vừa nãy ta cũng nói đúng sự thật, với thực lực của Trác huynh, ngày sau thay thế Bách Lý gia xưng bá thiên hạ cũng là chuyện sớm muộn thôi, huynh đệ xem trọng ngươi. Hiện tại huynh đệ xưng gọi ngươi một tiếng đại ca, vào cửa Trác gia, lúc này ngươi chống đỡ đại cuộc thay ta, ngày sau huynh đệ đi theo làm tùy tùng giành chính quyền cho ngươi, thế nào?”
Trác Uyên suy nghĩ kỹ càng, nhìn chằm chằm hắn ta một lúc lâu, thầm tính toán.
Đại chiến tại Bắc Châu lần này, chiến lực hai bên dày đặc, thế lực của hắn không tiện phát triển, bốn châu còn lại thì trống rỗng nên mới phát triển được. Như vậy ngày sau, Bác Châu chính là nơi rất khó chen chân vào. Mà u Dương Trường Thanh lại là địa đầu xà vùng này, ngày sau có chỗ mượn lực, xem như không tệ.
Kết quả, Trác Uyên miễn cưỡng gật đầu, xem như tạo cứ điểm cho bản thân ở chỗ này.
Thấy hắn đồng ý, u Dương Trường Thanh mới cười ha ha, nở nụ cười thỏa mãn. Cuối cùng hắn ta cũng có thể cáo mượn oai hùm danh chính ngôn thuận, tự do đắc ý rồi.
Chẳng qua hắn ta không phải vui vẻ nhất thời mà thật sự hâm mộ Trác Uyên từ tận đáy lòng.
Từ khi thấy Trác Uyên diệt sạch Hoàng tử Trung Châu mà hắn ta ngăn cản khó khăn kia, rốt cuộc hắn ta đã hiểu rõ tại sao cao thủ hiếm thấy của Tây Châu Diệp Lân lại nghe theo Trác Uyên như thế.
Bất kể là trí hay dũng, Trác Uyên đều là sự tồn tại khó địch nổi của thế hệ bọn họ, thậm chí là những lão gia hỏa kia.
Vì vậy, hắn ta làm như thế xem như một loại đầu tư. Hắn ta cho rằng Trác Uyên là người sẽ làm nên sự nghiệp kinh thiên động địa, mà u Dương Trường Thanh hắn ta, nhất định phải đứng lên cái xe này!
Mặc dù hắn ta là công tử nhưng mục tiêu từ nhỏ đã rất rộng lớn, muốn làm đệ nhất năm châu. Hiện tại xem ra cường giả nhiều như vậy, biến thái yêu nghiệt như mây, hắn ta không thể làm được. Vậy hắn ta sẽ làm trợ thủ đắc lực bên cạnh yêu nghiệt, dưới một người, trên vạn người!
Cái này... Thật sự là một vụ giao dịch cực kỳ có lợi!
Ba người u Dương Lăng Thiên quay đầu nhìn chằm chằm Trác Uyên, nghe được sự tích của hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, ngọn lửa hy vọng trong lòng lại lần nữa nhen nhóm.
Bách Lý gia cũng không phải luôn luôn vô địch, sẽ xuất hiện người có thể đá vương giả bất bại xuống vương tọa.
Mà hiện tại, người đó chính là Trác Uyên!
Ba vị Kiếm Vương trên không trung nghe tiếng kêu gào của u Dương Trường Thanh xong thì không hề phản bác, ngược lại nhìn chằm chằm Trác Uyên, khẽ nhếch môi, hơi gật đầu: “Đúng vậy, tiểu tử ngươi nói không sai, nếu thực lực Trung Châu cao hơn Tứ Châu một bậc, thực lực đệ tử Ma Sơn lại cao hơn thế tục một bậc, quả thật khiến bọn ta rung động. Vì vậy... Chúng ta sẽ không để cho chuyện này xảy ra!”
“Giết!”
Trong mắt Bách Lý Ngự Vân hiện lên sát ý nồng đậm, hét lớn một tiếng, ba vị Kiếm Vương cùng nhau đạp chân xuống, lập tức lao xuống phía dưới, nhắm thẳng về phía Trác Uyên.
Thấy tình cảnh này, ba người u Dương Lăng Thiên vội vàng chống đỡ, cả người cố gắng thi triển khí thế cuối cùng, gào lớn: “Trác tiên sinh đi mau, chúng ta ngăn cản bọn họ!”
Lỗ tai Trác Uyên hơi giật, khóe miệng chợt nhếch lên, cười khẽ: “Cuối cùng cũng đuổi tới, Tước Nhi...”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất