Gầm!
Một tiếng gầm của rồng vang dội bầu trời, ngọn lửa màu vàng cũng từ từ cháy lên, kèm theo sức lực mạnh mẽ không ai bì kịp giận dữ giáng xuống đầu của Bách Lí Cảnh Thiên. Nhưng mà vẫn chưa kịp giáng tới thì cái nóng của ngọn lửa như thiêu như đốt đã làm cho tóc của hắn ta xoắn lại.
Thái tử điện hạ khẽ cau mày, khi nãy hắn ta vẫn còn ung dung thư thái lắm, lúc này gương mặt hắn ta bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, hắn ta liếc mắt nhìn con rồng màu vàng lao tới kia.
Sao vậy… trong đám kiến cỏn con này vẫn có cao thủ hay sao?
Nhưng mà, ty rằng trong lòng hắn ta cảm thấy kinh ngạc, nhưng hắn ta vẫn bình tĩnh đứng yên đó, không hề động đậy!
Bùm!
Một tiếng động cực lớn vang lên, lúc cái bóng màu vàng đó còn cách Bách Lí Cảnh Thiên khoảng chừng ba mét nữa thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ ngăn cản lại. Dưới đòn công kích này, cái bóng màu vàng mạnh mẽ đó bị hất tung ra ngoài, để lộ bóng người bên trong, người đó chính là Diệp Lân.
Mà trước mặt hắn ta bây giờ là một thanh niên lực lưỡng, dùng một cánh tay để đỡ lấy cú đá của hắn ta, nhưng gương mặt của người đó cũng nghiêm trọng như hắn vậy, có lẽ người đó cũng không hề dễ chịu gì. Suy cho cùng, nếu nói về sức mạnh xác thịt, ai có thể bì với sức mạnh nửa thú của Diệp Lân cơ chứ? Người đó có thể dùng thân thể xác thịt để đỡ lấy một đòn đá thì đã là kỳ tích rồi.
“Sao lại thế được, sao trong Bách Lí gia lại có người như thế, có thể dùng thân xác bằng máu thịt ngăn chặn tiểu sư đệ hay sao?” Đồng tử của Võ Thanh Thu khẽ co rút lại, hắn ta thấy vậy thì không khỏi bất ngờ.
Những người đệ tử còn lại của Tây Châu, biết rõ mồn một sức mạnh của Diệp Lân cũng bất ngờ với sức mạnh của tên trai tráng lực lưỡng này.
Chỉ có mình Mộ Dung Tuyết là khẽ cau mày, gương mặt nàng ta nghiêm trọng nói: “Người này chính là nhị hoàng tử của Bách Lí gia, Bách Lí Cảnh Cương, từ nhỏ hắn ta đã rèn luyện thân thể ở Lôi Ngâm Các rồi, sức mạnh thân thể vô cùng mạnh, hiếm thấy trên đời này, nếu xét về thực lực thì hắn ta chỉ xếp sau Bách Lí Cảnh Thiên thôi. Có thể nói, trong những người trẻ ở ngũ châu, nếu nói về độ mạnh khỏe của thân thể, thì không ai có thể vượt qua hắn ta cả!”
Cơ thể của mọi người run lên khi nghe thấy lời này, cả trái tim của họ bỗng nhiên chùng xuống, họ nhìn sang Diệp Lân, gương mặt họ tràn ngập sự do dự.
Từ trước đến giờ Diệp Lân luôn coi trọng sức mạnh cơ thể, bây giờ đã gặp được đối thủ tồi.
Nhưng mà, thứ bọn họ không biết chính là, bọn họ kinh ngạc vì sự mạnh mẽ của Bách Lí Cảnh Cương, vị nhị hoàng tử đó, nhưng sau lại càng không kinh ngạc vì tinh thần và thể chất biến thái của Diệp Lân cơ chứ?
Cơ thể sắt đá được tạo thành bởi sét trời đó của hắn ta, vốn dĩ không tiện để chiến đấu tay đôi. Nhưng mà khi nãy kho vừa tiếp xúc với cú đá của Diệp Lân, tuy rằng hắn ta đã dùng lực cản lại được rồi, nhưng sức mạnh nửa thú cùng với ngọn lửa như thiêu như đốt đó như một đòn búa sắt, bổ thẳng vào xương vào tủy của hắn ta.
Sao hắn ta có thể ngờ tới, trong ngũ châu này lại còn có người có sức mạnh cơ thể mạnh mẽ, biến thái hơn hắn ta nhiều như vậy?
Trong phút chốc, tâm trạng của Bách Lí Cảnh Cương vô cùng phức tạp, lức hắn ta liếc nhìn vào đôi mắt của Diệp Lân, ánh mắt hắn ta tràn ngập sự sợ hãi. Tính tình của người này không hợp với hắn ta, người này chính là khắc tinh của hắn ta rồi…
Nghĩ vậy, nên hắn ta đã chuẩn bị thu chân lại, để cho lão đại ra tay giải quyết. Nhưng mà chính vào lúc này, không chết cũng phải chết, Mộ Dung Tuyết lại khen ngợi cơ thể xác thịt của hắn ta trước mặt tất cả mọi người một phen.
Lúc này thì phiền phức rồi, sao hắn ta có thể lùi bước về sau được nữa, như vậy không phải sẽ mất mặt lắm hay sao?
Nhìn vào những ánh mắt sợ hãi của mọi người khi nhìn vào hắn ta, trong lòng Bách Lí Cảnh Cương âm thầm than vãn, hắn ta đã hiểu rõ, sự ép bắt cay đắng này, hắn ta phải nuốt nước mắt vào trong để giả vờ tiếp mới được, nếu không thì sẽ uổng công đám người ngoài đó sùng bái cơ thể sắt đá của hắn ta như thế.
Thế là, Bách Lí Cảnh Cương gắng gượng nhịn cú đá móc đáng sợ đó của Diệp Lân, cũng nhịn sức mạnh và cảm giác nóng rát đang hướng về bản thân, hắn ta nghiến chặt răng, rồi cứ đẩy về phía trước, không lùi về sau dù chỉ một bước, thậm chí hắn ta đẩy đến nổi cơ thể của Diệp Lân cứ không ngừng lùi về sau.
Nhìn thấy cảnh này thì mọi người lại càng bất ngờ hơn nữa, họ càng tin vào tin tình báo của mộ dung tuyết: “Tên Bách Lí Cảnh Cương này quả nhiên mạnh mẽ vô cùng ha, lại có thể dùng cơ thể bằng da bằng thịt đẩy tiểu đệ lùi từng bước về sau!”
Mạnh mẽ cái đầu ngươi ấy, kẻ mạnh thật sự chính là tên quái vật các ngươi không biết gọi từ đâu tới đây này, sao hắn ta lại có sức mạnh lớn đến thế chứ, cánh tay của lão tử ta sắp bị hắn ta đá gãy mất rồi.
Da mặt Bách Lí Cảnh Cương khẽ giật giật, trong lòng hắn ta không ngừng đổ lệ tuôn trào, nhưng có điều hắn ta vẫn cứ nghiến chặt răng, mới có thể kiên trì đến hiện tại được. Cuối cùng hắn ta không kiên trì nổi nữa rồi, liền đánh một canh bạc liều mạng, hắn ta hét lớn một cái rồi dùng hết sức bình sinh, lập tức đá Diệp Lân bay ra ngoài.
Cùng lúc này, vị hoàng tử giao đấu với u Dương Trường Thanh cũng nhanh chóng xuất chiêu, đá móc một cái, đá bay u Dương Trường Thanh bay trở về.
Hai tiếng vù vù phát ra, Diệp Lân và u Dương Trường Thanh đã cùng nhau bay về chỗ cũ, nhìn chằm chằm vào mười người trước mặt, vẻ mặt họ vô cùng nghiêm trọng. Mà hai người Bách Lí Cảnh Cương cũng cùng nhau lùi về sau một bước, vẻ mặt họ vô cùng lạnh lùng nhìn lại hai người kia, hai tay họ chắp ra phía sau lưng, gương mặt họ tràn ngập sự khinh thường.
Nhưng mà, thứ mà đám người Diệp Lân không nhìn thấy chính là, hai cánh tay phía sau lưng người đó, cánh tay của Bách Lí Cảnh Cương không ngừng run lên, hai tay của người còn lại cũng run lên khe khẽ, khí lạnh đang dần bao trùm lấy những đầu ngón tay họ.
Rất rõ ràng, lúc nãy khu bốn người giao đấu với nhau, hai người của Bách Lí gia có biểu hiện gần như là cao hơn một bậc, nhưng trên thực tế là họ đã âm thầm bị thương rồi. Chỉ có điều vì để tránh mất mặt, nên họ mới cố gắng giả bộ làm ra vẻ không hề hấn mà thôi.
Nhưng mà người khác không nhìn thấy sự nhục nhã của bọn họ, nhưng Bách Lí Cảnh Thiên đứng sau lưng bọn họ thì sớm đã vừa nhìn thì nhận ra liền, khóe mắt hắn ta khẽ run lên, trong lòng hắn ta âm thầm oán than.
Không ngờ trong lũ kiến bọ này, cũng có những cao thủ xuất chúng như thế, xem ra thế hệ trẻ của tứ châu không phải toàn là phế nhân rồi!
“Lão nhị, lão tam, các ngươi lui xuống cho ta, bọn chúng đến để tìm ta mà, ai bảo các ngươi tự ý ra tay vậy?” Vì để giữ toàn vẹn mặt mũi cho hai người đệ đệ, Bách Lí Cảnh Thiên liếc nhìn họ một cái rồi cố ý lên tiếng mắng chửi.
Trong lòng hai người họ liền hiểu ra, họ lập tức cúi người rồi lui về sau lưng của Bách Lí Cảnh Thiên, không nhìn chằm chằm vào hai người Diệp Lân nữa!
Hai người này không giống với những người khác, đúng là những kẻ thiên tài xuất chúng, ngoài thái tử ra, không ai có thể đánh bại bọn họ được.
Bách Lí Cảnh Thiên khẽ liếc nhìn bọn họ một cái rồi giẫm chân nhẹ, đi đến trước mặt hai người họ, hắn ta bất giác cười nhạt nói: “Công tử của u Dương Lăng Thiên, thì tại hạ đã biết rồi, không biết vị còn lại là…”
“Là Diệp Lân, đệ nhất đệ tử của Tây Châu!” Diệp Lân còn chưa kịp trả lời, thì u Dương Trường Thanh đã ngẩng đầu lên tiếng trả lời thay cho hắn ta.
Bách Lí Cảnh Thiên nhìn hắn ta hồi lâu rồi khẽ gật đầu nói: “thì ra là thế ha, ta cứ nói sao thân thủ của vị công tử này tài giỏi đến thế, thì ra là người đứng đầu trong đám người trẻ ở Tây Châu!”
“Vậy thì ngươi đã sai rồi, ta chỉ xếp thứ hai thôi, người đứng đầu chính là lão đại của ta!” Diệp Lân lạnh lùng liếc nhìn Bách Lí Cảnh Thiên, hắn ta không muốn nhận lấy vị trí đứng đầu vốn không thuộc về mình này, hắn ta lạnh lùng lên tiếng nói.
Bách Lí Cảnh Thiên giật mình, trong lòng hắn ta không khỏi bất ngờ: “Từ lúc nào Tây Châu lại có những thế hệ tài giỏi thế vậy, chỉ xếp thứ hai mà đã có thân thủ thể rồi, vậy thì người đứng thứ nhất không phải sẽ lật trời lên mất hay sao?”
“Ầy, ngươi lại sai nữa rồi, người xếp thứ nhất đó là một con quỷ nhát gan, hắn thấy các ngươi đến thì đã chạy mất rồi!”
“Ngươi nói bậy, lão đại của ta là anh hùng tài giỏi, sao lại chạy cơ chứ? Ngươi nói lại cho ta nghe lần nữa xem xem?”
“Ta nói là Trác Uyên là một con quỷ nhát gan, là kẻ nhát gan vắt đuôi lên cổ mà chạy đó.. ưm..”
u Dương Trường Thanh bĩu môi khinh bỉ, thậm chí còn bật cười chế nhạo nữa, Diệp Lân nghe thấy vậy thì trong lòng vô cùng tức giận, hắn ta không nói gì thêm liền cãi nhau một trận với hắn ta, cuối cùng Diệp Lân túm lấy cái miệng, xét nát cái miệng thối tha của hắn ta. u Dương Trường Thanh cũng không hề muốn nhường, hắn ta cứ nắm lấy cổ của Diệp Lân không chịu buông.
Trong phút chốc, hai người họ lại xô xát với nhau.
Đám người Mộ Dung Tuyết nhìn thấy cảnh này thì không khỏi cúi đầu chịu trận, trong lòng cảm thấy không nói nên lời. Kẻ địch lớn đang đứng ngay trước mặt, mà hai tên dở hơi này lại đi đánh nhau.
Chỉ có mình Bách Lí Cảnh Thiên khi nghe thấy lời của hai bọn họ, thì lông mày hắn ta khẽ run lên, trong mắt hắn ta lóe lên một tia sáng lạ kì, hắn ta khẽ bật cười nói: “Trác Uyên… người khi nãy các ngươi nói là Trác Uyên hả, hắn ta có phải là tiền uyên trong tiền gia thương đội, tiền quản sự đó hay không?”
“Đúng vậy, lúc trước hắn đổi tên để trà trộn vào trong Hải Minh Tông của bọn ta ấy!” u Dương Trường Thanh vừa ẩu đả, vừa không quên trả lời câu hỏi của Bách Lí Cảnh Thiên.
Bách Lí Cảnh Thiên khẽ nhếch môi nở một nụ cười kì quặc: “Vậy thì các vị cho ta hỏi, vị Trác tiên sinh Trác Uyên này giờ đang ở đâu vậy?”
“Sao ta biết được, ngươi đi mà hỏi bọn họ đi!”
Quả nhiên, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. u Dương Trường Thanh đánh nhau với Diệp Lân đến nỗi trở nên hồ đồ rồi, hắn ta đã không phân rõ kẻ địch nữa. Khi nghe thấy câu hỏi này thì liền tức giận nói rồi chỉ tay về hướng mấy người Võ Thanh Thu, hắn ta còn không biết lựa lời nói: “Bọn họ giờ đang hộ tống vợ của Trác Uyên quay về đoàn tụ với hắn nữa, họ chắc chắn biết hắn đang ở đâu!”
Hả, vợ của Trác Uyên… đang ở đây hay sao?
Mắt của Bách Lí Cảnh Thiên sáng lên, vẻ mặt hắn ta bắt đầu trở nên độc ác, hắn ta ngước mắt nhìn đám người trước mặt.
Mấy người đó thấy vậy thì trong lòng họ bất ngờ vô cùng, họ nhanh chóng đứng trước mặt Sở Khuynh Thành. Nhưng mà thà bọn họ không làm như thế, như vậy thì xem ra thì Bách Lí Cảnh Thiên đã chắc chắn với mục tiêu của mình hơn rồi.
Bách Lí Cảnh Thiên gật đầu hiểu rõ, hắn ta bật cười hì hì rồi trong mắt hắn ta chợt lóe lên một tia sáng, giọng hắn ta ác độc nói: “Hay lắm, cứ bắt vợ của người đó đi, ta tin chắc rất nhanh sẽ tìm thấy tin tức của người đó, khà khà khà…”
Vừa dứt lời, Bách Lí Cảnh Thiên vẫy tay một cái, mười vị hoàng tử sau lưng hắn ta liền cùng nhau xông về phía đám người Võ Thanh Thu.
Đồng tử của mọi người khẽ co rút lại, họ cảm thấy bất ngờ vô cùng, đặc biệt là Diệp Lân, hắn ta bất ngờ đến thất thần, hắn ta không còn đủ thời gian để đánh nhau với u Dương Trường Thanh nữa, lập tức ra tay ngăn cản họ lại.
u Dương Trường Thanh thấy đối phương ra tay thì cũng kịp thời phản ứng, hắn ta đã phân rõ ranh giới của địch và bạn rồi, hắn ta liền cùng với Diệp Lân ngăn cản bọn họ.
Nhưng mà khi họ vừa động chân thì vù một cái, có một bóng hình đứng cản trước mặt bọn họ, người đó chính là Bách Lí Cảnh Thiên.
Bách Lí Cảnh Thiên nở một nụ cười độc ác, hắn ta ngoắc tay với hai người bọn họ rồi lên tiếng khinh bỉ: “Hai nãy không phải hai vị tìm ta để ra tay hay sao, bây giờ ta sẽ thành toàn cho các ngươi, các ngươi cùng nhau ra tay đi!”
“Cút, đừng có động đến đại tẩu của ta!”
u Dương Trường Thanh cũng tức giận hét lớn, khí tức phát ra khắp cả người hắn ta, hai ngón tay hắn ta biến ra kiếm, hắn ta vẫy kiếm về phía trước, một luồng khí lạnh như băng bắn về phía Bách Lí Ngự Thiên: “Phong Thiên Kiếm Quyết, Thiên Lí Băng Phong!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất