Vù!
Một âm thanh xé gió vang lên, một bóng hình đột nhiên xuất hiện bên cạnh mấy người bọn họ, người đó thấp giọng nói: “Mấy người các ngươi muốn đi đâu vậy?”
“Ợ, chúng ta chỉ là kẻ đi đường muốn tìm nhà xí vậy mà…” Võ Thanh Thu ngẩng đầu nhìn sang, hắn ta ấp a ấp úng nói, nhưng lúc hắn ta nhìn thấy gương mặt của người đó thì hắn ta liền trợn tròn mắt, bất lực thở dài nói: “ u Dương Trường Thanh à, sao lại là ngươi chứ, ngươi dọa chết bọn ta rồi, bọn ta còn tưởng người của Trung Châu đã đuổi tới rồi nữa!”
u Dương Trường Thanh tức giận nhìn sang bọn họ rồi mắng chửi nói: “Còn là người của Trung Châu nữa hay sao, xem bộ dạng sợ sệt đó của các ngươi kìa. Không phải các ngươi vốn đến để giúp đỡ Bắc Châu của bọn ta hay sao, bây giờ kẻ địch đã đuổi đến rồi, bây giờ chính là thời khắc đầu bọn ta dính đầy máu đây này. Các ngươi thì hay lắm, vậy mà lại còn muốn chạy hả? Hứ hứ, thì ra người của Tây Châu đều là những kẻ nhát gan như chuột vậy!”
“Ai nói bọn ta chạy chứ?”
Võ Thanh Thu ngẩng cao đầu rồi chỉ tay sang Sở Khuynh Thành ở bên cạnh nói: “Chúng ta chính là nhận lệnh của đại nguyên soái tứ châu, hộ tống Khuynh Thành về Tây Châu đó. Hơn nữa, khi đối diện với người có cấp bậc như Bất Bại Kiếm Tôn, bọn ta có ở lại cũng vô dụng mà thôi!”
u Dương Trường Thanh nhìn bọn họ thật lâu rồi lại nhìn sang ánh mắt thẫn thờ của Sở Khuynh Thành, hắn ta khẽ gật đầu, trong lòng hắn ta đã hiểu rõ: “Đưa nữ nhân mà mình thương yêu đến nơi an toàn để bảo vệ, điều này ta hiểu mà. Các ngươi muốn đưa nàng ấy đi thì phía trước là Truyền Tống trận, các ngươi đi đi. Chỉ có điều các ngươi có thể nói cho ta biết, vị đại nguyên soái của tứ châu đó, Trác Uyên Trác tiên sinh giờ đang ở nơi nào hay không?”
“Hắn là đại nguyên soái của tứ châu thì dĩ nhiên ngồi ở đại điện để trấn giữ rồi, quan sát quản lí thế cục!”
“Quản lí thế cục cái đầu ngươi á, ta sớm đã đến nơi đó rồi, hắn sớm đã không còn ở đó nữa, hứ!” u Dương Trường Thanh nhếch môi khinh bỉ, hắn ta tức giận nói: “Tên tiểu tử đó chính là kẻ ham sống sợ chết, hắn biết đám người Bất Bại Kiếm Tôn đã đuổi giết đến tận cửa rồi thì không nói câu nào, tự mình chạy trốn trước rồi. Ta và Tuyết muội vẫn luôn đi tìm hắn, không tìm thấy một cọng lông nào ấy!”
Đám người đó không khỏi giật mình, họ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng họ cảm thấy vô cùng kì lạ: “Không phải chứ, mới sáng sớm nay bọn ta vẫn còn gặp hắn mà, hắn ở đại điện của tông chủ ấy, sao bây giờ lại biến mất rồi?”
“Có lẽ hắn sớm đã đi xuyên qua Truyền Tống trận rồi?” u Dương Trường Thanh chế nhạo nhún nhún vai, vẻ mặt của hắn ta tràn ngập vẻ khinh thường nói: “Đây chính là phong cách làm việc của đệ nhất đệ tử ở Tây Châu các ngươi hay sao, hèn nhát vô cùng, còn không bằng đưa cho Diệp Lân lãnh đạo nữa!”
“Ta nói cho ngươi biết, lão đại của bọn ta không phải loại người như vậy, ngươi nói thêm câu nào nữa ta sẽ đánh chết ngươi!”
“Hì, sự thật phơi bày ra trước mắt rồi mà các ngươi vẫn nói thay cho hắn hay sao? Hơn nữa, hắn đã đánh mất cái danh hiệu đệ nhất đệ tử Tây Châu rồi, không phải ngươi vừa hay được thăng cấp hay sao, có gì không hài lòng chứ?”
“Thứ mà Diệp Lân ta muốn có thì phải có một cách quang minh chính đại, thắng chính là thắng, mà thua chính là thua. Nếu như ta đứng ở vị trí đầu tiên thì ai ta cũng không nhường, nếu như ta đứng thứ hai thì cũng sẽ tuyệt đối không dùng thủ đoạn tiểu nhân bôi nhọ này để giành được vị trí thứ nhất, đây chính là cách làm của kẻ hèn. Nghe thấy những lời hôm nay u Dương công tử nói ra, thì e rằng danh hiệu đệ nhất Bắc Châu này của ngươi cũng có không ít mờ ám ha!”
“Này, ngươi có ý gì đó, lão tử ta đường đường chính chính có được danh hiệu này nhé…”
Hai người nam tử hán như u Dương Trường Thanh và Diệp Lân thấy chướng mắt nhau nên cãi nhau một trận, sau đó họ liền nắm lấy cổ áo nhau, sắp đánh nhau đến nơi rồi. Đám người Võ Thanh Thu thấy vậy thì nhanh chóng khuyên ngăn.
Nhưng mà hai người họ đều là những người xuất chúng trẻ tuổi đến từ hai châu, chỉ cần hai người họ không muốn buông tay thì làm gì có ai có thể khuyên ngăn bọn họ được chứ?
Thế là, sau một hồi cãi vã với nhau, bọn họ càng chửi càng hăng, họ sắp xảy ra ẩu đả đến nơi rồi.
Xoẹt!
Chính vào lúc này, có một bóng dáng xinh đẹp xoẹt qua, Mộ Dung Tuyết Đã có mặt tại nơi này, nàng ta nhìn thấy tình hình như thế thì liền ngây người ra, nàng ta thắc mắc hỏi: “Các ngươi đang làm gì thế, lửa cháy đến nhà rồi còn gây nội chiến được hả?”
“Hả, Tuyết muội?”
Nhìn thấy nữ thần trong lòng xuất hiện, u Dương Trường Thanh liền lập tức bỏ tay xuống, hắn ta sợ sẽ để lại ấn tượng không tốt với nữ thần, hắn ta nhanh chóng lên tiếng giải thích nói: “Tuyết muội à, ngươi phải tin ta, người sống văn minh như ta sẽ không tùy tiện động tay động chân đâu, đều do bọn họ thô lỗ, không chịu nói lý với ta…”
Da mặt của Mộ Dung Tuyết khẽ giật giật, nàng ta trợn tròn mắt, trong lòng nàng ta âm thầm chế giễu.
Nàng ta còn không biết tính tình của vị công tử này nữa hay sao, hắn ta mà là người sống văn minh gì cơ chứ? Ngày thường hắn ta là kẻ giỏi gây chuyện nhất, nếu không có người cha tốt bảo vệ cho hắn ta, có lẽ hắn ta đã bị người ta đánh chết rồi.
Bởi vậy Mộ Dung Tuyết cũng không để tâm đến hắn ta, nàng ta nhìn sang mấy người Võ Thanh Thu rồi nhanh chóng lên tiếng hỏi: “Trác Uyên đâu rồi, các ngươi có biết hắn ở đâu hay không?”
Đám người nhìn nhau một cái rồi nhún vai, không thể giúp đỡ gì được!
“Cái tên ác đồ này, lúc quan trọng thì không thấy người đâu nữa!” Mộ Dung Tuyết tức giận nghiến răng, nàng ta nhíu mày lại, vẻ mặt nàng ta vô cùng lo lắng.
u Dương Trường Thanh thấy vậy thì liền không biết nhục nhã lên tiếng nói: “Tuyết muội à, tên đồ đệ ham sống sợ chết này có lẽ đã nhìn thấy kẻ địch đánh đến nên đã chạy mất hút rồi. Dựa vào người khác chi bằng dựa vào chính bản thân mình, ta không tin không có hắn thì chúng ta không thể chống đỡ nổi đó? Không phải ngày thường ngươi cũng nói như thế hay sao, bụng dạ của tên tiểu tử đó vô cùng xấu xa, hắn đi rồi thì càng tốt, không làm hại đến người khác, hì hì hì…”
Nghe thấy lời này thì Diệp Lân vô cùng tức giận, hắn ta muốn xông lên phía trước để cãi vã, nhưng lại bị Võ Thanh Thu giơ tay cản lại, không để hắn ta sinh sự nữa.
“Nói vậy cũng đúng, giống như lần ở Thương Hội Hải Xuyên, tự mình dính lấy phiền phức rồi phủi mông đi như không có chuyện gì, để cho người khác dọn dẹp tàn cuộc.” Mộ Dung Tuyết khẽ nhíu mày, nàng ta suy nghĩ hồi lâu rồi khẽ gật gật đầu nói: “Hắn đi rồi cũng tốt, ta không tin không có tên ác độc ưa làm loạn này ở đây, dựa vào sự đồng tâm hiệp lực của đám người đại ca thì không thể ngăn cản đám người Bất Bại Kiếm Tôn ấy, hứ!”
“Mộ Dung cô nương à, trước giờ ngươi có chút ngây thơ rồi ha. Đám người sư huynh hiệp lực lại sao địch nổi đám người lão tổ tông hiệp lực lại cơ chứ?”
Đột nhiên khi Mộ Dung Tuyết vừa dứt lời, có một tiếng cười khinh miệt đột nhiên vang lên. Sau đó liền nghe thấy mấy tiếng vù vù vù xé toạc không gian vang lên, mười bóng người mặc đồ màu vàng, trên ngực có long ấn đã đột nhiên xuống hiện trước mặt bọn họ.
Người đi đầu dịu dàng nho nhã, gương mặt thanh tú, nhưng hình như khóe miệng của hắn ta đang nở một nụ cười quái dị, ánh mắt hắn ta sắc lẹm như thanh kiếm vậy, nhìn thẳng vào tâm can của tất cả mọi người có mặt lúc đó.
Khiến trong lòng người ta cảm thấy rúng động như thể bị kim chích vậy, trái tim bỗng thấy đau nhói.
Cao thủ!
Đột nhiên, tất cả mọi người cảm thấy bất ngờ vô cùng, vẻ mặt của bọn họ trở nên nghiêm túc chứ không còn thái độ thoải mái như trước nữa. Cho dù là u Dương Trường Thanh, người chém gió lúc nãy, giờ này khắc này cũng đột nhiên trở nên lạnh lùng, hắn ta nhìn vào đôi mắt của đám người đó rồi nghiêng người nhìn sang Mộ Dung Tuyết hỏi: “Tuyết muội, mấy người này là ai vậy, ngươi có quen hay không?”
“Các cao thủ trẻ tuổi của Trung Châu, thái tử của đế quốc Kiếm Tinh, Bách Lí Cảnh Thiên!”
Khóe mắt của Mộ Dung Tuyết khẽ run lên, gương mặt nàng ta trở nên có chút nghiêm trọng, nàng ta lên tiếng nghiêm túc nói: “Nói không chừng, hắn ta mới chính là kẻ đệ nhất trong đám người trẻ ở ngũ châu, mà theo sau lưng hắn ta chín là chín vị hoàng tử còn lại, người nào cũng có thân thủ bất phàm cả!”
Vừa nghe thấy lời này, Bách Lí Cảnh Thiên điềm tĩnh nở nụ cười, chín vị hoàng tử còn lại bày ra vẻ mặt hung ác, họ ngẩng cao đầu bật cười không ngớt.
Mà vẻ mặt của mấy người Võ Thanh Thu càng trở nên trầm trọng hơn, họ khẽ nắm chặt tay thành nắm đấm, trong lòng họ cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Sao ngay lúc mấu chốt như này, lúc sắp chạy thoát thành công, lúc đưa Khuynh Thành đi lại gặp phải kẻ địch mạnh thế chứ?
Nhưng mà trong số mấy người nọ, tên âu dương trường sinh ngày thường cười đùa mắng chửi, đùa giỡn với đời lại có thái độ hoàn toàn trái ngược, trong mắt hắn ta có chút hưng phấn, hắn ta nắm chặt hai tay tạo ra tiếng lốp cốp lốp cốp, hắn ta kích động muốn chiến đấu rồi.
Thế hệ người trẻ, đệ nhất ngũ châu!
Như được uống đan dược kích thích vậy, trong mắt của u Dương Trường Thanh tràn ngập sự nhiệt huyết.
Mộ Dung Tuyết hoàn toàn không cảm nhận thấy sự khác thường của hắn ta, Mộ Dung Tuyết vô cùng chú ý đến Bách Lí Cảnh Thiên, nàng ủ rũ rồi ôn tồn lên tiếng nói: “Thái tử điện hạ, không ngờ lúc chia xa ở Trung Châu, chúng ta lại gặp nhau ở đây…”
“Đệ nhất ngũ châu!”
Đột nhiên, nàng ta còn chưa nói xong, thì liền nghe thấy một tiếng bốp cực lớn, u Dương Trường Thanh đã giẫm chân bay nhào tới phía của Bách Lí Cảnh Thiên rồi, miệng hắn ta còn không ngừng hét lớn nói: “Chỉ cần có thể đánh bại ngươi, bổn công tử ta có thể danh chính ngôn thuận trở thành đệ nhất ngũ châu rồi, ha ha ha…”
“ u Dương Trường Thanh ngươi đừng có hồ đồ, ngươi không phải đối thủ của hắn ta đâu…”
“Tuyết muội à, ngươi cứ xem cho kĩ đi, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, ta có đủ tư cách đính hôn với ngươi!”
Mộ Dung Tuyết giật mình, nàng ta không ngờ hắn ta sẽ kích động như thế, đột nhiên hét lớn thành tiếng. Nhưng mà ước ao ấp ủ bao nhiêu năm nay của u Dương Trường Thanh đang gần ngay trước mắt, hắn ta sớm đã không còn nghe thấy mấy lời khuyên ngăn nữa, hắn ta dùng sức mạnh man rợ của mình một mạch bay đến gần Bách Lí Cảnh Thiên. Lưỡi kiếm sắc bén lạnh lùng chỉ thẳng vào ngực hắn ta.
Phong Thiên Kiếm Kính, Tiệt Mạch Phong Huyết!
Nhưng mà khi bị đối phương công kích như thế, Bách Lí Cảnh Thiên không hề để tâm đến, miệng hắn ta nhếch lên nở một nụ cười điềm tĩnh, hắn ta lại còn chả cử động: “Vị này chắc là công tử của u Dương Lăng Thiên, đệ nhất cao thủ của Bắc Châu đây hả, quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử ha, có được sự chân truyền của âu dương tiền bối rồi. Nhưng mà đáng tiếc, người có thể có được sự chân truyền của các cao thủ tuyệt thế không chỉ có mình ngươi, ngươi… vẫn không xứng để ta phải đích thân ra tay!”
Bốp!
Một tiếng động cực lớn bỗng nhiên phát ra, một luồng khí tứ mạnh mẽ tản ra khắp nơi, thổi bay y phục của các vị hoàng tử.
Còn Bách Lí Cảnh Thiên vẫn đứng im như cũ, không hề động đậy, như thể đây là chuyện ngày thường.
Đồng tử của u Dương Trường Thanh khẽ co rút lại, hắn ta bất ngờ vô cùng, sau đó lại nhìn chằm chằm vào thanh kiếm mà hắn ta vừa rút ra, dang phải đối mặt với một thanh kiếm lóe lên sấm sét màu tím, nhìn theo thanh kiếm đó, người ra tay, chính là một vị hoàng tử đứng bên cạnh thái tử Bách Lí Cảnh Thiên.
Đệ nhất đệ tử của ngũ châu còn chưa ra tay, một người ở ngay bên cạnh hắn ta đã vượt lên cả sức mạnh của ta rồi, sao lại thế được?
Trong lòng của u Dương Trường Thanh thấy bất ngờ vô cùng, hắn ta nhất quyết không tin đây chính là sự thật.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, hắn ta lại nhớ đến những lời lúc trước hắn ta nghe Mộ Dung Tuyết từng nói. Mười vị hoàng tử đứng đầu Trung Châu đều có thực lực ngang bằng với các đệ nhất đệ tử của các châu.
Chuyện này, là sự thật hay sao?
Khóe mắt u Dương Trường Thanh khẽ run lên, hắn ta khẽ nghiến răng ra vẻ không cam tâm.
Trong lòng của đám người Mộ Dung Tuyết và Võ Thanh Thu trở nên nặng trĩu, họ cau chặt mày lại. Gia tộc mạnh nhất ngũ châu, Bách Lí gia này đúng là quá đáng sợ, cho dù là người trẻ tuổi, cũng có được sức mạnh trấn áp ngũ châu như thế rồi!
Xem ra người trẻ tuổi mạnh nhất ngũ châu, nằm trong Bách Lí gia rồi, chỉ có điều không biết rằng nếu Trác Uyên giao đấu với bọn họ thì có phần thắng không.
Đột nhiên, chính vào lúc này, lại có một bóng người mang theo ánh sáng màu vàng, bổ nhào xuống đầu của Bách Lí Cảnh Thiên…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất