Ở một nơi khác. 

Đào Thiên Thu rất vừa ý với bộ quần áo này, lúc cô đang chuẩn bị bảo nhân viên đóng gói lại cho mình thì một giọng nói chanh chua đã truyền tới từ phía sau lưng. 

"Tôi còn tưởng là ai, thì ra là đứa con gái vô dụng của Đào gia. Nghe nói Đào gia đem cô gả cho một ông già dâm đãng, như thế nào, ông già đó không thể thoả mãn được cô nên ra ngoài tìm đàn ông khác à?" 

Đào Thiên Thu nghe thấy tiếng nói thì xoay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy bó ngực đeo trang sức cầu kỳ đi tới. Khuôn mặt của cô ta trang điểm rất đậm, vẻ ngoài diêm dúa trông không hợp với nơi lịch sự sang trọng này chút nào. Nhưng dường như cô ta không hề nhận ra điều đó, thậm chí còn tỏ thái độ kiêu căng khinh thường đối với Đào Thiên Thu, nhất là lời nói bẩn thỉu chẳng giống như một cô gái được giáo dục tốt có thể thốt ra khỏi miệng được. 

Người phụ nữ này Đào Thiên Thu biết, chính là bạn tốt của đứa em gái riêng kia, hình như tên là Chu Khiết thì phải. Vốn cô cũng chẳng thể nhớ nổi nhân vật mờ nhạt này đâu, bởi vì sau khi kết hôn với Phó Thiên Hà thì cô cũng chẳng có mấy cơ hội ra ngoài, nói đúng ra là những người này còn chưa đủ tư cách để được nhìn thấy cô. Nói riêng như mấy người trong Đào gia là hiểu, nếu không phải còn mang cái danh là "người thân" của cô, thì có lẽ cả đời sau cũng chẳng có cơ hội nhìn thấy lần nữa. Chỉ nhắc đến chuyện muốn mời cô về nhà thôi cũng phải đắn đo xin phép. Ba của cô, Đào Tùng Bách, ông ta ở trước mặt Phó Thiên Hà ngay cả cái giá ba vợ cũng không dám bưng, lúc nào cũng khép nép lấy lòng hệt như dân đen nhìn thấy thái tử vậy, khiến Đào Thiên Thu nhìn thôi cũng thấy mệt mỏi. 

Có câu vật hợp theo loài, Chu Khiết với cô em gái cùng cha khác mẹ kia của Đào Thiên Thu đều là con ngoài giá thú, cho dù ngoài miệng không nói nhưng lúc nào các tiểu thư thiếu gia chân chính cũng nhìn hai người này bằng ánh mắt dè bỉu. Mấy năm nay Chu Khiết và Đào Mộng Uyển ở bên ngoài bôi nhọ cô không ít. 

Mà cô em gái quý hóa kia càng lợi hại, vì phá hoại thanh danh cô. Thế nhưng nói Phó Thiên Hà thành một lão già dâm đãng xấu xí. 

Mà Chu Khiết vừa rồi cố ý lớn tiếng như vậy làm mọi người chú ý. Lúc này đúng lúc đông người, ánh mắt những người khác nhìn Đào Thiên Thu cũng trở nên kì lạ. Thế nhưng cô cũng chẳng lấy làm bận tâm lắm. Chuyện thế này so với kiếp trước có đáng gì? Chỉ vài ánh mắt từ kẻ xa lạ cũng chẳng khiến cô mất thêm miếng thịt nào. Tuy nhiên, giọng nói vốn dịu dàng của Đào Thiên Thu cũng nhuốm lên một tia lạnh lẽo, lúc cô nghiêm túc dáng vẻ cũng rất lạnh lùng, khí chất lãnh đạm không hề thua kém Phó Thiên Hà chút nào. Có lẽ vẫn là câu ấy, vật họp theo loài, có duyên mới vào cùng một cửa, tuy rằng Đào Thiên Thu không chú ý, nhưng từ hành động, lời nói cho đến khí chất cao quý kiêu kỳ của cô đều càng ngày càng giống với Phó tiên sinh. 

"Chu tiểu thư, nếu tôi nhớ không lầm thì sau khi cô tới Chu gia, một phân tiền cũng không kiếm được. Vậy xin hỏi người như cô có tư cách gì nói tôi vô dụng? Hơn nữa ông xã tôi lớn lên đẹp trai soái khí, từ khi nào lại biến thành lão già dâm đãng vậy?" 

Đào Thiên Thu không thèm nể mặt Chu Khiết. Cô ta có thể nói xấu cô, nhưng nói xấu Phó tiên sinh của cô thì cô tuyệt đối không cho phép! 

"Chê cười, toàn bộ thành phố A ai không biết Đào gia vì mấy trăm triệu mà bán con gái. Loại hàng như cô cũng có giá quá nhỉ" 

Chu Khiết là con gái riêng của thị trưởng nên nhìn đến tiểu thư chân chính như Đào Thiên Thu trong lòng vẫn luôn không phục. Hơn nữa cô ta là bạn của Đào Mộng Uyển, tự nhiên muốn dẫm lên mặt mũi của Đào Thiên Thu càng nhiều mới tốt. 

"Vậy sao? Trước khi Chu tiểu thư được Chu thị trưởng đón về thì sống ở câu lạc bộ khiêu vũ có đúng không? Tôi nhớ lúc đấy cô tiếp khách, ngủ một đêm cũng chỉ được có mấy trăm ngàn mà thôi" 

Đời trước khi Chu Khiết và Đào Mộng Uyển cặp hoa tỷ muội plastic này tan rã. Chính tai cô nghe thấy cô em gái quý hóa kia đem bí mật đen tối này nói ra. 

Vừa nghe thấy lời cô, sắc mặt Chu Khiết lập tức tái xanh. Đôi mắt cô ta như muốn phun ra lửa, nhưng hơn thế còn là cảm giác xấu hổ giận dữ khi những ánh mắt dè bỉu vừa nãy nhìn Đào Thiên Thu lúc này lại chiếu lên người cô ta. 

"Mày ngậm máu phun người! Người đâu rồi, mau đánh nó cho tao!" 

Bảo tiêu của Chu Khiết ở hiện trường. Cô ta vừa bị nói trúng tim đen liền không suy nghĩ muốn đánh người bịt miệng. 

Nhưng mà người đàn ông kia còn chưa chạm được tới góc áo Đào Thiên Thu thì đã bị một bàn tay thon dài giữ chặt. Những ngón tay đẹp đẽ giống như một tác phẩm nghệ thuật lại tựa như có sức mạnh ngàn cân. Khiến một vệ sĩ to cao khỏe mạnh cũng không có cách nào thoát ra được, mới chỉ vùng vẫy một chút thôi mà tên vệ sĩ kia đã chảy cả mồ hôi, cổ tay đau như bị vặn gãy vậy. 

Đào Thiên Thu thấy Phó Thiên Hà xuất hiện cũng mở to mắt. Thời điểm này hắn hẳn là nên ở bệnh viện mới phải? Như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này? 

"Chồng, sao anh lại ở đây?" 

Tuy ngạc nhiên nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều mà vui vẻ chạy tới ôm lấy cánh tay của Phó Thiên Hà. Tên vệ sĩ bị hắn nhẹ nhàng vứt sang một bên, nhất thời cũng không dám vọng động nữa. 

Lúc này đổi lại thành Chu Khiết bị choáng váng. Đào Mộng Uyển rõ ràng nói chị gái mình gả cho một người đàn ông vừa già vừa xấu sao, như thế nào lại biến thành một soái 

ca trẻ tuổi soái khí ngời ngời thế này. 

"Ở đây gần bệnh viện, vừa vặn có chuyện cần làm ở đây. 

Giọng nói của Phó Thiên Hà lạnh băng. Khí tràng cường đại trên người hắn làm những người xung quanh có chút sợ hãi phải lùi lại. 

"Còn không phải là một bác sĩ thôi sao, nhìn bộ dạng nghèo túng này mà xem. " 

Chu Khiết cười lạnh một tiếng, tuy rằng không phải một lão già dâm đãng, nhưng cũng chỉ là một bác sĩ mà thôi. Còn nghèo đến không có tiền, chỉ có thể sống dựa vào đồ vật Đào Thiên Thu mua cho. Loại đàn ông này còn chẳng đáng giá bằng mấy lão già nhiều tiền ấy chứ. Nghĩ vậy, cô ta lập tức lấy lại sự kiêu ngạo của mình. 

Nhưng mà sau khi Chu Khiết nhìn thấy rõ gương mặt Phó Thiên Hà thì ngay lập tức rung động. Cô ta chưa từng gặp một người đàn ông nào đẹp đến như vậy. Không chỉ là khuôn mặt đẹp như tạc tượng, kể cả dáng người cao ngất đĩnh bạt kia, đặc biệt là khí chất lạnh lùng quý phái mà hiếm người có được, tất cả mọi thứ đều hoàn hảo đến mức không giống người thường. 

Chu Khiết có chút ghen tị với Đào Thiên Thu. Người đàn ông đẹp trai như thế này, sao có thể để một đứa con gái nghèo túng như cô hưởng thụ cơ chứ? Nghĩ vậy cô ta lập tức đon đả mở lời. 

"Soái ca, em chính là thiên kim thị trưởng. So với vợ anh còn nhiều tiền hơn. Không bằng anh ly hôn với cô ta rồi ở với em, được không? Chỉ cần anh đi theo em, bảo đảm mỗi tháng sẽ có rất nhiều tiền, tiêu hoài không hết nha. 

Chu Khiết nói xong lập tức muốn đi đến bên cạnh Phó Thiên Hà. 

Nhưng mà cô ta lại không phát hiện, ánh mắt Phó Thiên Hà nhìn cô ta chẳng khác gì nhìn một người chết. 

Nhưng mà không đợi hắn phản ứng, Đào Thiên Thu đã đứng ra ngăn trước người hắn, dáng vẻ hệt như gà mẹ bảo vệ gà con. 

"Đồ xấu xí kia cô đang nói gì vậy hả. Dám dụ dỗ chồng của tôi, cũng không nhìn lại xem bộ ngực silicon này của cô có được bao nhiêu lực hấp dẫn. Mau tránh xa ra, đừng làm bẩn mắt ông xã của tôi" 

Đào Thiên Thu tức giận muốn hộc máu. Dung mạo này của bác sĩ Phó nhà cô quả thực quá có sức hấp dẫn. Đi đến nơi nào cũng hút về một đám ong bướm, chẳng cần làm gì cũng trêu hoa ghẹo nguyệt. 

"Mày, mày nói cái gì? Mày có biết tao là ai không!" 

Chu Khiết phẫn nộ trừng mắt nhìn Đào Thiên Thu, cô ta chỉnh dung căn bản không ai biết được. Tại sao cô gái này lại chuyện gì cũng biết rõ! Nếu hôm nay cô ta cứ vậy bỏ qua cho Đào Thiên Thu, chỉ sợ sau này cô ta không còn chỗ đứng ở cái thành phố A này. 

Nhưng mà Chu Khiết còn chưa kịp động thủ, một cuộc điện thoại đã gọi đến. Vệ sĩ của Chu gia thế nhưng cung kính cúi chào Phó Thiên Hà và Đào Thiên Thu. 

eyJpdiI6ImNBWkpzZWZKdEVLazVFbzRRUFhGblE9PSIsInZhbHVlIjoicmVrclQ2NHlKM2xSS2ZuV20xaXNHMU9OWmh3NlMrM1RIdUpsRmVGTGtaQTA4WnRpUHZvVjdqekh1dFRmTFBxazMxVjlnM0pjSzVsbG5lRFBNVE03T2hjSlJGY2tOQmxFMEpjdHlxVEtwSGU5cEtuZkZTMFRzMWVRMHk2Ykx1bG9HZ25IS3RDMCtSclRIaTNWaTJXZldMaml4UmJIK3NFY0JmMlFTTUtCak4xMDFoRFA1eU15TkxKdmhlRElOSit6XC81czNKZ0tRWGQzaCtOZ1dzTFVhQklKc0NCWnlcL1VDdEkxRkNMUzF4azRtZXRtbXhYRmdzaEZNMWZ3SjBxSXVWSWVTUlc1dFhmN01zTWpsK0lVZ2l2UT09IiwibWFjIjoiZDFlMjk0NWQ5Njc4NmE5NWE5ODg0NWU5MjM5MDUxZWYzN2UzMWRjMjUzNjhjYTQ1ODE2YmU1NDQwNjNhNzk2NSJ9
eyJpdiI6IjN3NlhGVXUwR1Nub1pFanJwWWY3UXc9PSIsInZhbHVlIjoiYmZnN3ZaREFCXC9xVVdmc1I4NGhrTWg4eWhFRXV4aFBKMWlodXVydEJoWDdlRTBsYUFPaDdrODVVNU52MFdJVWlRemZWa3l4andtakVaXC9aSkR6Y1BsY2ZwRzNQWWp0R0QxbG40eStRcVVlS0ZCV01TNEFpeGdyWEhBclBSb2V5XC9VRmRJTE9PUWJCUzkwclJoQzlzSXBncisreXlxVTZ2ekQxeko2UnIydXN2TWlFeXlcL0lNaGpVNWFVNUliNU5JTUZWXC9tUDBsNDh4aVNtdjk0RW9ITXJsSjhxR1N3OFVqMGdwNHlha3hNbFNqTCtnRWdpeHlES1ZqcXJMMkVmZUtCZ0t2Rk01bTNPeFwvTktadDcyR3F4REJGVEJDWllIblJXcDJ6T2NHcXd2RTdUbERJTjVRT25tdnZ1RkgzaU5Demk5WUFLQWlub3U2TTdEeDlwdzBUamtqZ2ZpTlBVcU5DXC96ZE8wMzVGRlk5MU9VakhqTVZiRE1KMEx4eFpQMXBWeWl5Z2dyS0FWWGJpaCtEckg1OVFoaEh2TWxmajhIZDk3QVpnQ1dla01OQWxyQWhZUnExenR3WERKb3I1WU5oUzFaUjUxVkpTUDM2aDN1d1FYRGllN1VHRzVyS1BqbEFcL2UrS2dIemc4TE1jODJQR3BRVzdFTVwvbnJIbFZMUXV0WGpmajVkOUlIMWxCUTQwcUhuUzcxdUNEZGg2Z3lYSjBNSUpnZFJES2h4NWp1RjhJb1wvYlUxNDA2UWdyNXAzK1FGeHZIOUFSZEt1cDFZTDZ0VDlBejlmSHc9PSIsIm1hYyI6IjFkYTE4ZDVhYzZkNzhiM2JjNDM1OTNhYzQxN2MyMzRlNWMxOGVjMThjMzQzNTllODQ4MGJkZGJjYTkxOGM5OWMifQ==

Chu Khiết choáng váng, vệ sĩ của cô ta thế mà lại không đứng về phía cô ta mà còn đi xin lỗi Đào Thiên Thu? Bọn họ bị điên rồi sao?

Ads
';
Advertisement