Sau khi rời giường. 

Đào Thiên Thu lập tức hưng phấn chạy vào phòng bếp nấu ăn. Đêm qua cô lăn lộn Phó Thiên Hà cả đêm, thật sự có chút áy náy. Hơn nữa tối qua hắn về nhà sớm như vậy đương nhiên là không có đi quán bar, càng không có chuyện đi tìm người phụ nữ khác. 

Người chồng tốt như vậy, đương nhiên cô phải giữ cho thật chắc. Kỳ thật bác sĩ Phó nhà cô trừ bỏ tính cách bên ngoài cố chấp một chút thì hoàn toàn không có bất kỳ khuyết điểm nào. Đối với cô lại càng tốt đến không có gì để chê bai. Thời đại này muốn tìm một người đàn ông yêu mình điên cuồng, lại không bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt, chung thủy một lòng, đã thế hắn còn có nhan sắc có học thức, tiền bạc địa vị không thiếu, thực sự là còn khó hơn lên trời! Cô mà hẫng đi một cái, không biết ngoài kia có bao nhiêu cô sẵn sàng nhảy vào tranh giành nữa. 

Chỉ cần ví dụ ngay những kẻ ở bên cạnh cô thôi, như người "bạn thân" Trần Tuyết Nhu kia, hay cô em gái quý hóa Đào Mộng Uyển nữa, có ai là không nhăm nhe cướp chồng của cô đâu? Đào Thiên Thu nghiến răng nghiến lợi nghĩ, kiếp này thì đừng có mơ cô cho kẻ khác động vào Phó Thiên Hà dù chỉ là một đầu ngón tay! Hắn là của cô, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, ngay cả một sợi tóc cũng phải thuộc về cô! 

Phó Thiên Hà ở trong phòng tắm dùng tay tự an ủi, nhưng làm thế nào cũng không thể phóng thích được dục vọng trong cơ thể ra. Nói đơn giản thì hắn là một người đàn ông trẻ tuổi ham muốn tràn trề, nhưng nói phức tạp thì hắn lại là một kẻ kỳ quái có năng lực tự chủ kinh người. Hắn thậm chí có thể khống chế được dục vọng của mình cả đêm mà không mất lý trí đè người phụ nữ bên cạnh xuống thỏa mãn bản thân. Nhưng cũng chính vì vậy mà cao trào của hắn sẽ khó đạt được hơn người bình thường, chỉ có khi nào chạm vào Đào Thiên Thu thì hắn mới có thể được giải thoát. 

Phó Thiên Hà chống tay lên vách tường lát đá hoa mát lạnh, trong đầu nhớ về dáng vẻ quyến rũ khêu gợi của Đào Thiên Thu đêm qua. Hắn nhớ đến bộ ngực mềm mại của cô, đôi tay khéo léo vuốt ve côn thịt của hắn, cả cái miệng ngọt ngào ẩm ướt không ngừng liếm mút dọc theo thân gậy thô to kia. Rất lâu sau đó, Phó Thiên Hà mới có thể giải phóng dục vọng trong người ra. 

Hắn tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy Đào Thiên Thu đeo tạp dề đang cẩn thận bưng chén cháo từ trong phòng bếp đi ra. 

Cô vừa nhìn thấy hắn đã mỉn cười ngọt ngaò, giọng nói dịu dàng như suối chảy. 

"Lần đầu tiên nấu cháo, hương vị có lẽ không tốt lắm. Anh chịu khó một chút nha" 

Đào Thiên Thu dùng vẻ mặt chờ mong nhìn Phó Thiên Hà. 

Cả ngày hôm qua cô học nấu nướng, kết quả làm được đều là món ăn bóng đêm. Vừa rồi đi theo dì Trương học nấu cháo, nhìn qua dường như cũng không được tốt lắm. 

Phó Thiên Hà nhìn dáng vẻ mong chờ của cô, không nói nhiều lời lập tức ngồi xuống ghế, cầm thìa lên bắt đầu ăn. Thìa cháo đầu tiên vừa vào miệng, hàng lông mày của hắn đã hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh lại dãn ra. Ngoài sự thay đổi này thì trên mặt hắn gần như không bộc lộ cảm xúc, khiến Đào Thiên Thu có chút thấp thỏm, đứng ngồi không yên. 

"Mùi vị thế nào?" 

Phó Thiên Hà mặt không đổi sắc khẽ gật đầu, buông xuống một lời khen ngợi. 

"Rất ngon." 

Ngay lập tức nét hân hoan đã nở bừng trên khuôn mặt cô. Đào Thiên Thu gần như cười thấy răng không thấy mắt, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp lấp lánh niềm vui. 

"Vậy anh ăn nhiều một chút. Em đã nấu một nồi rất lớn. Em còn lo là anh không thích ăn nữa chứ." 

Cuối cùng Đào Thiên Thu cũng tìm được chút lạc thú của việc nấu ăn. Nhìn Phó Thiên Hà ăn món mình nấu, trong lòng cô cảm thấy hài lòng ghê gớm, thậm chí muốn lập tức học ngay để nấu một bàn tiệc hai mươi món cho hắn ăn thỏa thích luôn. Hóa ra đây là động lực để những người vợ đảm đang sớm tối sao? 

Đào Thiên Thu hứng thú bừng bừng nhìn hắn ăn từng thìa cháo, chờ Phó Thiên Hà vừa ăn xong một bát lại xoay người chạy vào phòng bếp múc cho hắn thêm bát nữa. Ánh mắt cô nhìn hắn lấp lánh như sao, khiến cho Phó Thiên Hà bất giác cũng thấy mủi lòng, ngoan ngoãn ngồi ăn thêm một bát nữa. 

Mãi đến khi nồi cháo vơi đi một nửa hắn mới đứng dậy khỏi bàn ăn, về phòng đổi một thân tây trang để chuẩn bị rời nhà đi làm. 

"Chồng ơi, hôm nay em muốn ra ngoài một chút, có được không?" 

Đào Thiên Thu nhìn quần áo hắn đang mặc trên người, bỗng nhiên nghĩ tới. Hình như trước giờ cô chưa từng tặng món quà nào cho hắn cả. Ngắm dáng người chẳng hề thua kém người mẫu của Phó Thiên Hà, cô nghĩ tặng hắn quần áo là tốt nhất. Món quà này chắc chắn sẽ rất hợp. 

Phó Thiên Hà nhíu mày, thì ra hôm nay cô đối tốt với hắn là có mục đích này sao? 

"A, nếu anh không muốn thì em sẽ ở nhà. Dù sao nếu buồn chán em cũng có thể gọi điện thoại cho anh mà." 

Đào Thiên Thu vừa nhìn thấy hắn không vui liền không chút suy nghĩ mà từ bỏ ý định ban đầu, Phó Thiên Hà vẫn luôn lo được lo mất, nếu cô cứ cách hai ngày lại chạy ra ngoài chỉ sợ người đàn ông đa nghi này lại suy đoán lung tung mất. 

Phó Thiên Hà nỗ lực khống chế cảm xúc của mình. Chỉ cần cô ngoan ngoãn ở lại bên cạnh hắn thì cô muốn ra ngoài cũng không phải không được. 

"Được, em có thể ra ngoài. Nhưng mà phải mang theo vệ sĩ trong nhà. Một mình ra cửa không an toàn" 

Đây là nhượng bộ lớn nhất của hắn. Không giống lần trước, lần này hắn trực tiếp phái người đến nhìn chằm chằm cô. 

"Cảm ơn chồng yêu!" 

Đào Thiên Thu lập tức cười toe toét, nhảy cẫng lên ôm chặt lấy cổ hắn, môi thơm hôn chụt một cái trên gò má đẹp đẽ của hắn. Sau đó cô lại nghiêng đầu, hôn thêm một cái nữa lên đôi môi mỏng gợi cảm kia. 

"Nụ hôn tạm biệt của em!" 

Người hầu ở Phó gia nhìn thấy một màn như vậy không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Xem ra phu nhân thật sự nghĩ thông suốt rồi. 

Phó Thiên Hà vẫn chưa quen với nụ hôn tạm biệt của cô, nhưng lần này hắn cũng không cần cô phải ám chỉ, mà nhanh chóng cúi đầu đặt lên đôi môi đỏ mọng của cô một nụ hôn. Đào Thiên Thu cười tít mắt, cô lùi lại một bước, vẫy vẫy tay với hắn. 

"Anh đi đường cẩn thận nhé!" 

Đợi xe của Phó Thiên Hà đã đi khuất dạng, Đào Thiên Thu mới trở lại phòng khách. Cô bỗng nhiên có chút tò mò cháo mình nấu rốt cuộc có hương vị gì. 

Vừa vặn trong nồi còn thừa một chút, cô liền cầm lấy cái muỗng nhẹ nhàng nếm thử một ngụm. 

"Phi phi phi, đây là thứ gì vậy" 

Lúc này cô mới nhớ tới hình như lúc nãy cô cho hơi nhiều muối với hạt tiêu vào... 

Hương vị này... 

Đào Thiên Thu nhịn không được nghĩ, Phó Thiên Hà đối với cô nhất định là chân ái. Món ăn khó nuốt như vậy, hắn vẫn mặt không đổi sắc mà khen ngon cho được, thật sự là 

làm khó hắn. 

Bên này, Phó Thiên Hà vừa đến bệnh viện đã nhận được điện thoại của ba Đào Thiên Thu. 

"Phó thiếu, khi nào ngài có thời gian đưa Thiên Thu về nhà một chuyến? Cũng sắp nửa năm tôi không được gặp con bé. Hai ngày nữa lại là sinh nhật tôi, tôi nghĩ dù sao thì người một nhà nên cùng nhau ăn một bữa cơm để bồi đắp tình cảm đúng không?" 

Phó Thiên Hà vừa đọc xong, lòng bàn tay chậm rãi siết chặt lại. Sinh nhật ba của Đào Thiên Thu nhưng cô chưa từng đề cập với hắn lần nào. Hắn đối với cô mà nói thật sự không quan trọng chút nào sao? 

eyJpdiI6Ik52bEFtUHdGb1U3d2VFUlZNaGN0QXc9PSIsInZhbHVlIjoibmxEM1RuSWFBR3k2RWQ1a0EzaDRWU3puVDhxXC9uazlIWWNKdjBMMlJrTTdpdlpLWWVSTzRYaFVVdkNQRTluMXUwREl6NU81SXg3a1NYdFhVeGVuS2htRzBDTXFBNDNYUysySEVuZ0NqZUtXZWtKRnArdzhya1k1Q3RIa1VXNFJDRkNGaHJjRVVFMExYd1VyVWVyU21tRFZpdWxLdit2SnZheFR2V0d1b05sSXRFVlJtY2drTFRtRTNTUjREZVRQXC9iM3ZXZE9RcG9ueXNKQlpLd21VUm1Bd2FSaWhzTTRRQ1wvM1Y2YmFEVzlCQT0iLCJtYWMiOiI5YmMxMDYzMjUwNWI4YzBmZWUwNjI3M2NhNTZiYjljYjI5ZjFkMDQ5N2Q3Yjk5OWFlMmUwMDY1ODI0YmMyNDMxIn0=
eyJpdiI6IlRxdG50ZFhtOHAzc2hXWHhqUTdVWVE9PSIsInZhbHVlIjoiTm5jcmZXT1wvN3VjaE84d1VSYmpHUnFkelZPSVY5Qk5VSkFWek5tWTc3SFM2MFdRSzV2S09rYmdSR2FCUCtkSzRuR2hkQnZzZk5qMGJyMEFPSkpWN05cL1VYYUljZlRkbll2c25MYU5qeTFuSmtKdnJxWGQ0MXZxVGw3NXZsMjRDQUd4d1F4REtUeWhBTEprSHp1SktrN1lMTjhHY1JYTjQyOWtwQW9yajI1ZThuSFdXOWVXUmVOQnpmYjh1VG1oZEwiLCJtYWMiOiJmZTYxYTE3ZmY0YzhkNDBlZjJlYjMxNGY3YzRiNzNhMTA0ZjZjY2QzODI5YzNkNDFjMDUxZWEyNjUxMDcwOTY2In0=

"Ngày mai tôi sẽ dẫn cô ấy trở về"

Ads
';
Advertisement