"Em thật sự không nhớ đêm quá đã xảy ra chuyện gì? Đêm qua trong phòng tắm...
Phó Thiên Hà vẻ mặt 'hảo tâm' nhắc nhở. Hắn muốn nhắc tới tin nhắn khiến hắn nổi giận vô cùng kia, tốt nhất là nên thẳng thắn nói rõ với nhau để tránh hiềm khích sau này. Sau khi mất ngủ cả đêm thì hắn quyết định cho cô thêm một cơ hội nữa. Mặc dù vậy hắn cũng hiểu chẳng phải là do hắn là người bao dung độ lượng gì, mà chỉ là hắn không thể nào đánh mất cô được, cho dù cô đã lừa dối hắn.
Rượu vang đỏ trong nhà tự nhiên không giống mê dược hắn điều chế. Tuy rằng đêm qua Đào Thiên Thu uống rất nhiều rượu, nhưng không có khả năng mất trí nhớ được, cùng lắm chỉ là tạm thời không nhớ ra thôi. Chỉ cần cô tập trung suy nghĩ một chút, chắc chắn sẽ nhớ lại những hành động đêm qua của mình.
Quả nhiên sau khi Phó Thiên Hà nhắc nhở cô, trong đầu Đào Thiên Thu chậm rãi xuất hiện một chút ký ức mông lung. Tuy rằng hình ảnh không rõ ràng lắm, nhưng xâu chuỗi lại một chút là cô đã nhớ ra toàn bộ sự việc rồi.
Cô bởi vì Phó Thiên Hà muốn đi quán bar mà giận dỗi, sau đó liền đi xuống hầm mượn rượu giải sầu.
Kết quả vì uống quá nhiều mà những chuyện sau đó Đào Thiên Thu không tài nào nhớ rõ. Nhưng trong lúc mơ hồ cô có thể cảm giác được hoa huyệt dường như đã bị hắn thao lộng. Kể cả trí nhớ còn lại rất ít, nhưng sáng dậy cảm giác cả người bủn rủn, nơi tư mật tê dại, đương nhiên Đào Thiên Thu có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra. Chẳng qua giống như hai người họ không có làm lâu lắm. Hình như mới làm có một lần hắn đã dừng lại, sau đó đi vào phòng tắm. Đến giờ cô vẫn còn cảm giác dục cầu bất mãn đây.
Tiếp theo...
Đào Thiên Thu lập tức nhớ ra, cô chạy vào phòng tắm nhào vào ngực Phó Thiên Hà. Còn xem côn thịt lớn dưới thân hắn trở thành 'cây gậy lớn". Không những sờ sờ cọ cọ 'cây gậy lớn' đó, cô thậm chí còn quấn lấy Phó Thiên Hà cả đêm sau đó ôm thứ đó để ngủ.
Đào Thiên Thu ngước mắt nhìn quầng thâm hiện rõ dưới mí mắt hắn, trong lòng lặng lẽ trào lên cảm giác chột dạ. Không cần nghĩ cũng biết đêm qua hắn đã bị cô tra tấn đến mức nào, có người đàn ông nào chịu nổi cảm giác bị người ta trêu chọc suốt cả đêm mà còn ngủ ngon nổi chứ?
Đào Thiên Thanh cảm giác như sét đánh giữa trời quang. Không phải đã nói muốn giả vờ hiền lành thục nữ trước mặt Phó Thiên Hà sao? Thế quái nào mà mọi chuyện lại đi ngược lại hoàn toàn với suy tính của cô vậy chứ?
Vừa uống rượu vào liền bay mất liêm sỉ rồi. Thế nhưng còn nắm lấy côn thịt hắn ngủ cả một đêm. Không biết trong lòng hắn bây giờ hình tượng của cô đã kém cỏi đến mức nào rồi nữa, Đào Thiên Thanh nghĩ thôi mà đã cảm thấy khóc không ra nước mắt rồi.
"Em cái gì cũng nhớ không nổi. Có lẽ vì đêm qua ngủ quá thoải mái. Cho nên không có ấn tượng gì. Anh xem đầu óc em này, thật không dùng được hahaha"
Đào Thiên Thanh lập tức từ trên giường bò dậy. Chỉ cần cô đánh chết cũng không thừa nhận thì có thể xem như những chuyện tối qua chưa từng xảy ra.
Phó Thiên Hà thấy bộ dáng chột dạ của Đào Thiên Thu thì đã dễ dàng nhìn thấu âm mưu của cô. Chắc chắn là cô muốn giả bộ không nhớ để cho qua chuyện. Nhưng mà chuyện gì hắn cũng có thể bỏ qua, chỉ riêng chuyện tin nhắn tối qua hắn nhìn thấy, Phó Thiên Hà nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
Nếu không chuyện này sẽ như con dao cắm vào lòng hắn, làm tim hắn không ngừng đổ máu.
"Đêm qua tôi nhìn thấy...
Phó Thiên Hà vừa mở miệng, Đào Thiên Thu đã nhụt chí ngồi thụp xuống giường. Bộ dáng giống như học sinh tiểu học làm chuyện sai trái bị giáo viên bắt được. Cô dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn, ngón tay trắng nõn còn nắm lấy bàn tay hắn khẽ đung đưa, chính xác là dáng vẻ làm nũng cầu xin tha thứ.
Làm một bác sĩ, tay hắn hàng năm phải ngâm trong nước sát trùng, so người khác càng trắng nõn sạch sẽ hơn nhiều. Đốt ngón tay rõ ràng phá lệ đẹp mắt. Không chỉ gương mặt mà ngay cả đôi tay hắn cũng là kiệt tác của Chúa sáng thế. Chính vì vậy mà khi Đào Thiên Thu vừa nắm lấy tay hắn, cô cũng không kìm lòng được mà dùng đầu ngón tay vuốt ve mấy cái, ăn chút đậu hũ cho bằng được.
"Chồng ơi, em sai rồi. Em không nên làm chuyện kia. Anh tha thứ cho em có được không?"
Đào Thiên Thu nghĩ đến chính mình nắm lấy côn thịt Phó Thiên Hà không buông liền thực hận không thể tát chết bản thân. Cô lén lút nhìn thoáng qua chỗ giữa hai chân hắn, vẫn còn đang cứng lên kia kìa. Đêm qua không biết hắn có bao nhiêu khó chịu.
Phó Thiên Hà nguyên bản còn cho rằng cần tốn chút thời gian mới có thể khiến Đào Thiên Thu nhận sai, không ngờ cô nàng lại biết lỗi nhanh như vậy. Hắn nhìn thoáng qua bàn tay đang nắm lấy tay hắn của cô, không hiểu sau nỗi tức giận trong lòng bỗng dịu lại.
Giọng điệu của hắn cũng nhẹ nhàng hẳn đi.
"Biết sai rồi thì tốt. Về sau không được như vậy nữa"
Trái tim hắn chỉ vì yêu Đào Thiên Thu mới phải nhận lấy tổn thương. Mỗi một lần cô đều có thể hung hăng đâm dao vào nơi mềm mại nhất trong lòng hắn. Nhưng dù có như
vậy, hắn cũng luyến tiếc buông tay. Chỉ cần một ánh mắt cầu xin tha thứ giống như cún con của cô, hay một câu nói xin lỗi vô cùng đơn giản như thế thôi, hắn đã dễ dàng bỏ qua mọi lỗi lầm cho cô rồi. Phó Thiên Hà không hiểu bản thân lại trở nên dễ tính như thế từ khi nào. Có lẽ hắn không hề thay đổi, chỉ là vì đối tượng là cô, cho nên mới đối xử đặc biệt mà thôi.
"Em bảo đảm! Về sau tuyệt đối không như vậy nữa! Nếu lần sau em còn dám làm những chuyện như vậy. Liền phạt em.." Đôi mắt cô xoay chuyển, sau đó mặt mang theo ý cười nói: "Liền phạt em để anh tùy ý thao đến nỗi không xuống nổi giường luôn!"
Dù sao làm tình với Phó Thiên Hà cũng không phải là chuyện xấu. Mỗi khi được thứ kia của hắn cắm vào cô đều cực kỳ thoải mái, này quả thực không phải trừng phạt, rõ ràng đường đường chính chính hưởng thụ cuộc sống mà. Đào Thiên Thu đã tính hết cả rồi, cho dù là phần thưởng hay trừng phạt, nhất định cô cũng phải lôi hắn lên giường cho bằng được. Tốt nhất là để cho hắn không còn tinh lực mà nghĩ đến chuyện đi quán bar tìm người phụ nữ khác nữa!
"Đây là em nói đấy!"
Ngón tay thon dài bóp chặt cằm cô, thanh âm âm trầm đến đáng sợ. Nếu cô lại muốn đẩy hắn đi, hắn sợ hắn thật sự sẽ không khống chế được bản thân nữa. Nếu Đào Thiên Thu nói không giữ lời, còn tìm cách đẩy hắn cho người phụ nữ khác, giống như đứa em gái cùng cha khác mẹ kia của cô, vậy thì cứ như lời cô nói mà làm, hắn nhất định sẽ thao cô đến nỗi không xuống nổi giường, cũng chẳng còn đầu óc đâu mà suy nghĩ đến chuyện vứt bỏ hắn nữa.
Đào Thiên Thu căn bản không biết chuyện Phó Thiên Hà nói cùng với chuyện cô nghĩ đến hoàn toàn khác nhau. Trong khi cô cho rằng đó là chuyện cô làm càn ngày hôm qua, thì hắn lại đang nhắc đến tin nhắn của đứa em gái quý hóa kia của cô. Nếu Đào Thiên Thu mà biết bao nhiêu nỗ lực mấy ngày qua của cô chỉ vì một tin nhắn mà đổ sông đổ bể hết, chắc chắn cô sẽ dùng tay không xé đôi Đào Mộng Uyển ra làm hai
Phó Thiên Hà thấy Đào Thiên Thu thề độc như vậy, tâm tình mới tốt hơn một chút.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất