Nghe Đào Thiên Thu tức giận hét lên, Phó Thiên Hà liền tắt loa ngoài điện thoại. Lúc cô ghen lên ngay cả giọng nói cũng đáng yêu như vậy, hắn không muốn để bất kỳ ai nghe được. 

"Phó Thiên Hà, có phải anh cũng muốn tới quán bar hay không?" 

Đào Thiên Thu phẫn nộ nắm chặt khăn trải bàn. Cô không thể tin được người đàn ông này còn dám có suy nghĩ như thế! Chẳng lẽ có một mình cô còn chưa đủ hả? Có một người vợ xinh đẹp như hoa dáng người nóng bỏng như cô mà hắn còn không biết hài lòng nữa à?!!! 

"Nếu tôi thật sự đi thì sao? " 

Phó Thiên Hà gắt gao xiết chặt ngón tay thon dài. Những lời này vừa nói ra, hắn liền có chút hối hận. Nếu cô căn bản không phải ghen thì phải làm sao đây... Có lẽ cô chỉ là không chịu được một người đàn ông trăng hoa, như vậy thì cô càng có lý do để vứt bỏ hắn thôi. 

Phó Thiên Hà lắc lắc đầu, cố gắng vứt bỏ những suy nghĩ tiêu cực đó đi. Rõ ràng Đào Thiên Thu đã nói lời yêu với hắn rồi, nhưng hắn vẫn không thể nào ngừng bất an được. Dường như nỗi lo sợ bị vứt bỏ đã ngấm sâu vào trong máu hắn rồi. Đáng lẽ hắn nên tin tưởng Đào Thiên Thu mới được. Mong rằng lần này cô sẽ không làm hắn phải thất vọng. 

đầu giây bên kia, Đào Thiên Thu đã tức giận tới nỗi muốn đập bàn luôn. Tên đàn ông khốn kiếp này, hắn còn dám hỏi cô câu đó à??? Hơn thế cô nhận ra trong lòng cô ngoài tức giận ra còn có một chút cảm giác lo sợ bất an. Dường như lúc này cô mới chợt bừng tỉnh, hóa ra trên đời này đâu chỉ có một người phụ nữ là cô, xung quanh hắn càng có nhiều cô gái xinh đẹp tài giỏi lại ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn cô rất nhiều. Phó Thiên Hà có thể sẽ tuyệt vọng vì tình cảm đối với cô, hắn sẽ rời đi, sẽ có một người con gái khác mang đến cho hắn sự ấm áp, tình yêu chân thành, rồi hắn sẽ thay lòng đổi dạ, không còn nhớ thương gì tới cô nữa. 

Đào Thiên Thu muốn khóc quá. Nếu đó là sự thật thì cô biết phải làm sao đây? Chỉ cần nghĩ đến Phó Thiên Hà không cần cô nữa, trái tim cô đã đau như đang rỉ máu. Giờ cô mới hiểu những lời nói ngông cuồng của cô trước kia có lẽ chẳng khác nào xát muối vào tim hắn. 

Phó Thiên Hà chỉ còn nghe được tiếng hít thở của cô, điều này khiến cõi lòng hắn càng thêm rối loạn. Bàn tay hắn chậm rãi siết chặt lại, có lẽ lần này lại là hắn tự mình đa tình nữa rồi. 

Nhưng mà ngay khi hắn muốn từ bỏ, Đào Thiên Thu đột nhiên như bùng nổ. 

"Anh đừng có mơ! Em không cho phép! Anh dám đi quán bar nào, em sẽ phá nát quán bar đấy, sau đó ném người phụ nữ anh coi trọng xuống sông làm mồi cho cá! Không đúng, sẵn tiện cũng ném cả anh xuống dưới cho cá ăn luôn!" 

Nói xong Đào Thiên Thu lập tức nổi giận đùng đùng cúp máy. 

Hôm nay cô ở trong bếp vất vả cả ngày học nấu ăn cho Phó Thiên Hà. Kết quả hắn lại khen ngược, buổi tối thế nhưng muốn chạy tới quán bar tìm phụ nữ. 

Người đàn ông này rất muốn chết đúng không! 

Còn muốn ăn đồ cô nấu nữa à? Không có cửa đâu, dù có cho chó ăn cũng không cho hắn! 

Đào Thiên Thu vừa nghĩ vừa đem tất cả thức ăn bày biện trên bàn đổ hết vào thùng rác. Cho thùng rác ăn cũng không cho tên hỗn đản này ăn! 

Bên kia trong bệnh viện, Phó Thiên Hà nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đã ngắt kết nối, mất mấy giây cũng chưa hoàn hồn. Tuy nhiên, rất nhanh khóe môi hắn đã nhẹ nhàng nhếch lên thành một nụ cười vui vẻ. Tất cả mọi lo lắng trong lòng và cả mệt mỏi sau khi thực hiện một ca phẫu thuật dài đều biến mất không còn dấu vết. Những lời cô nói như tưới một dòng nước mát vào cõi lòng đang khô hạn của hắn, khiến tâm hồn hắn sảng khoái vô cùng. 

Rõ ràng từng lời của Đào Thiên Thu đều đậm mùi uy hiếp, nhưng không hiểu sao Phó Thiên Hà lại cảm thấy đáng yêu vô cùng. Hắn thậm chí còn tưởng tượng ra được dáng vẻ lúc tức giận của cô, đôi mắt xinh đẹp sáng rực như một ngọn đuốc, rõ ràng là trừng mắt nhìn hắn nhưng vẫn không hề có chút hung dữ nào, ngược lại còn như mèo con làm nũng nữa. 

Hắn đút điện thoại vào túi quần, sau đó quay đầu lại đáp lời với Lý Nham. Mặc dù lời nói vẫn lãnh đạm, nhưng anh ta rõ ràng cảm nhận được một chút khoe khoang trong đó, khiến tên đàn ông độc thân như anh ta không kìm được cảm thấy rùng mình. 

"Anh cũng thấy rồi đấy. Ở nhà vợ tôi quản rất nghiêm. Loại địa phương này lần sau không cần lại rủ tôi đi cùng" 

Môi mỏng gợi cảm khẽ cong lên, vừa nhìn vào đã biết tâm tình hắn đang rất tốt. Ngoài mục đích từ chối lời mời của Lý Nham, Phó Thiên Hà còn cố ý lộ ra một bí mật. 

Người đàn ông có vợ ở nhà nhớ mong như hắn căn bản không cần đến quán bar. Chỉ có Lý Nham cẩu độc thân cô đơn mới cần đến đó tìm phụ nữ mà thôi. 

Thẳng đến lúc Phó Thiên Hà rời đi, Lý Nham lúc này mới phản ứng lại được. Bác sĩ Phó luôn luôn cao lãnh tôn quý trong mắt toàn thể trên dưới bệnh viện, thế nhưng lại bị vợ quản nghiêm! 

Bác sĩ Phó khí tràng cường đại như vậy đều bị ép đi vào khuôn khổ, vị kia ở nhà hắn rốt cuộc là lợi hại đến mức nào chứ! Đúng là một người phụ nữ mạnh mẽ đáng được toàn 

thể trên dưới bệnh viện này bái phục! 

Nghĩ đến đây, Lý Nham không khỏi run lên. Sau đó lập tức thông báo tin tức lên diễn đàn bác sĩ của bệnh viện, nói cho toàn bệnh viện biết vợ Phó Thiên Hà có bao nhiêu lợi hại. Nguyên bản vẫn còn vài tiểu hộ sĩ chưa hết hi vọng sau khi đọc được tin tức này của Lý Nham cũng không thể tiếp tục mơ ước Phó Thiên Hà được nữa. 

Chỉ trong một thời gian ngắn, cả bệnh viện đều biết bác sĩ Phó trời quang trăng sáng của bọn họ lại là hoa đã có chủ rồi!!! Trong lúc vô ý, danh tiếng sư tử hà đông của Đào Thiên Thu đã lan truyền khắp bệnh viện, thật không biết là nên vui hay nên buồn. 

Đào Thiên Thu cũng không biết Lý Nham thế nhưng trong lúc vô tình đã giúp cô giải quyết rất nhiều tình địch. 

Tại Phó gia. 

Đào Thiên Thu tức giận đến ăn không ngon, trực tiếp tới hầm rượu lấy ra mấy chai rượu vang đỏ. Không phải muốn uống rượu sao! Đâu phải cô không uống được! Để cho hắn biết cô uống rượu thực sự sẽ lợi hại như thế nào! 

Chai rượu vang đỏ năm 82 bị Đào Thiên Thu uống như nước lọc. Tửu lượng cô vốn đã không tốt, vừa uống xong một chai rượu thì đi đường đã ngã trái ngã phải. 

Phó Thiên Hà vừa về đến nhà đã lập tức đi tìm Đào Thiên Thu, kết quả tìm khắp cả phòng khách lẫn thư phòng đều không thấy người đâu. Kiểm tra camera theo dõi mới biết cô thế nhưng chạy đến hầm rượu uống đến say bí tỉ ở bên trong. Lúc này đang bước đi tập tễnh trở về phòng ngủ. 

Hắn lập tức theo đến cửa phòng, chỉ thấy Đào Thiên Thu ghé vào bên giường, hai mắt vô thần nhìn hắn. Phó Thiên Hà bất giác nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt đen trầm xuống, hầu kết chuyển động lên xuống. 

Hắn không biết lúc này hắn nên tức giận vì cô lại xem thường sức khỏe của mình mà uống rượu, hay nên háo hức chờ đợi những gì sắp diễn ra, giống như đêm qua vậy. Đào Thiên Thu lúc say chẳng khác nào một tiểu yêu tinh mỵ hoặc quyến rũ chết người, thực sự sẽ hút khô hắn đến một giọt tinh khí cuối cùng. 

Cô gái trên giường sắc mặt ửng hồng như hoa đào tháng ba, đôi mắt hạnh xinh đẹp ngập nước nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng sáng bóng như vừa thoa một tầng son. Mùi rượu thơm ngát lan tỏa trong không khí, dường như còn nồng nàn hơn đêm qua gấp mấy lần, khiến hắn gần như ngạt thở. 

"Phó Thiên Hà, cái tên khốn kiếp này! Anh còn còn biết đường về nhà sao? Mỹ nữ ở quán bar đó không thỏa mãn được anh à?" 

Đào Thiên Thu vừa nói vừa nhào tới trước mặt Phó Thiên Hà. Thấy dáng vẻ loạng choạng của cô, hắn lập tức sợ hãi đưa tay đỡ lấy cô, nhanh chóng đè cô xuống trên giường, 

dùng giọng nói trầm thấp trấn an cô. 

"Không có đi quán bar, cũng không có người phụ nữ nào khác." 

"Em không tin. Dục vọng của anh mãnh liệt như vậy sẽ nhịn được sao!" Đào Thiên Thu lại không phải không biết năng lực ở phương diện kia của chồng cô. Phải nói là tốt quá mức luôn ấy chứ. 

Cô vươn đôi tay ôm bả vai Phó Thiên Hà, lung tung hôn xuống trên cổ hắn: "Xin anh đấy, đừng tìm người khác, chỉ cần một mình em thôi được không?" 

Phó Thiên Hà tùy ý cô hôn, chỉ cảm thấy đâu đó trong tim có pháo hoa nở rộ, sáng lạn đẹp đẽ vô cùng. Chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào, một giây phút nào khiến hắn hài lòng như thế. 

eyJpdiI6IlpFeEpENXp4bXEreE1MK045WitTc0E9PSIsInZhbHVlIjoiUzVGa1VyR3ptRnBDTGlUQzd1SnBzeEMrQmZMTGdFQW1sa1ZrXC9nNVlidUloVGRxNWxNWnRRb3NGQU9ONWFvQWt3M1IxdSs1YWtiN0ZSVFJhcHluMFd3OCtVT2pkZ0t6QVwvRzRiMjhuelQrbG5FM205QlRmVUQzT3BRZWJUbExpWU05VFp6VTdUVmY0REgwU1hiemE1VExOb241YWlaS3kyS2NGNHM4SlpYNTkxVWtpM2U3Rk9WTDZjMmY2K2VSQW5TS2ZTK2hhYnJTS0FYd2hWWFFKTnkyYnNwREE2ZTRLbHhpWUlIWEhXNkpuVklOdVhzc3FDUFk1bnhxelVDTkIrZjE5dGlcL0VnXC9GTUJvMmlVSms0OWo0dFFKOUU3U3NBN3pJWndTYkFvTUkwenhvOGRtWkRtdkh3SDlwek9tUExHV09OVE1XRUhYZTRPZXNmc1NvZmVVb0tacFd0Y3BjVkN6cVp3dU5UT01cL0JwTnRFZDZtbzNhTTQrengzSzcwbDI2UDhSYkdJRXU3Z1NVOWtrZ2NMNTZcL0VWeW5TR2M4MmhXMTFOeEVnTDFic0tvbWhjSFZaQjZCdTl0TE1DRWVWQTU0ZWgyOSs0VTEwaytLOHRncGx1VlJwbkQxaXFkcXdyVHV6ZDN4UzJva3FOcXM3YlBidks4WkdCb0p1a2U4d3VtZElYeUpuemhFWk5CT3EwWitqSk5JR00xcURvVWFmR3BWc3JiSDlVNWQ2bzQ5QnZIT2ZCYU1EMVhWSmFYSURcLzArdWRCWWh5SDBrUWVjK0R1dWRxTU14U1hiam5rV04yQVwvRk03R0trWldUYStHaDVNcVZiNEN5XC95VEt4NmkxaXJTdGZZSVE2cExLUE1VdTh4amlpaEdrRlZsUXZIdFV1aEpud3dNXC9ZYnNhdWNVSFc5cHdcL3JYOVJZbDZrSVlJT2xNTjNXaWNqb0Y3N1VpUHpSaDI3ZW9jNE5zSFdrcnpBOEdXTVRydnRzb3dmOWVoRSs3QU5pWllERmZ3dlRzRVEiLCJtYWMiOiJlZjFkYmYyYTVlOTg3ZWEwMTEyZTZhMTZlYmJmMzNkOTk3ZmQyN2VlNzY4OTA5ODlhZDAyNWMxNjczZDM3YjczIn0=
eyJpdiI6IkdadjZ2VW5LUnZnWUZwU2JxTGozTGc9PSIsInZhbHVlIjoibDhoV0N5WlMyMHN4U3A0RmFVTStUSkFuc1U5NEI2ckRcLzh0SXIzM21xSVRWNUtKWFRkK1FjS25JZUFUSVlUSlpEQ2ZvTWhmNVdETnFpSnRyS2dlWEFRNlVTK0NTbXFDbHlzWEE1NE5iQ21kNHdJTHRjZkFpellETFhldUZKS2M2WDlmVStWd1RiZGJuekxcL2VLYWpVcHVqNmJzMTU5cStFY2J1SDlEcTZHRHR6QWFyTVVwWlBGenZUQTJBbEVORUcxRm5rUXBZVzIyVGhxTkgxNjR3RTR2ZGZHaUQ0OEJ6ajY2TkJpTTRkT0FQNzcyNVlEOWJnVzBFTnRzOVpXSXZlZlNVM1p1clpna2dGT2FJMTY0eGdSQVJyZnBJVmkzb3V4SzM0VkhEMUl5N3pPVFJWMGhOQUZybytCTzRqRXVmMlc3a3M0RCtUb3dcL1liaFR0XC8yQ3drQjBpVWpXNncrOVU4KzJuQWphR01PcTNacUEwR0ZlUGNpOXh2NFNFV0tqYnFMV3A4VlFkKzBkN1VRbHd3blwvTTJaeDBLbmJEeUtqbFhITk43cVJrd1BUNTk1RmZnWmVnZ1wvY3NZbGRcLzBVbklIS1FFeXN4XC81eVZnMElDUGx2MjMxUEtjeld4enJCdnl6a2xlNXF4RUxFbWFuSHFiTVJ3ak03TUUrSkNvVmozOVBVQnRtbnRSdk1tdUljNTBaaEl1UEZXcnVUMFQrcDBcL3dQbUVsOGRtR3M4V1pEVUU1V2RoQjRaRlhVMlBsTVRaYzZkM0pCekloNXVWRWJTdUZNcUx4T01TTTAzRjE3RGxcL3NQQ3RjUGtyWlE9IiwibWFjIjoiOGQ1NWM5MjgyY2IwMTk4YWJlMzU4YjY0MThhMDhhNGJlMTdkMWI2MWFjOGViMDlmOWRkNTMzNDFjMzY2NWIxNCJ9

Trong nháy mắt, hơi thở của người đàn ông trở nên hỗn loạn.

Ads
';
Advertisement