Sáng sớm. 

Khi những tia nắng vàng rực rỡ bắt đầu sà vào qua ô cửa sổ, Đào Thiên Thu chậm rãi mở bừng mắt ra. Trong phòng đã kéo kín rèm, vậy mà ánh nắng vẫn len lỏi qua được, đủ để thấy mặt trời đã lên rất cao rồi. Cô nghiêng đầu nhìn qua hộc tủ ở đầu giường, quả nhiên đồng hồ đã chỉ mười một giờ trưa. 

"Mình ngủ lâu vậy sao?" 

Đào Thiên Thu đưa tay che miệng, nhẹ nhàng ngáp một cái. Cô đã ngủ đến muộn như vậy mới tỉnh, tất cả cũng là bởi vì người đàn ông như sói đói kia. Hắn thế mà lại lăn lộn cô suốt từ tối qua đến tận ba giờ sáng hôm sau, đến khi cô không chịu nổi nữa mà ngất đi thì mới chịu tha cho cô. Đúng là quá đáng ghét mà! 

Cô hơi xoay cái eo nhức mỏi của mình, vừa di chuyển một chút thôi đã khiến Đào Thiên Thu đau tới mức muốn hét lên luôn. Trời ạ, cái thắt lưng của cô như muốn rụng rời vậy, cả người không có chỗ nào là không bủn rủn, nhất là cái bụng từ tối qua đến giờ vẫn chưa được ăn gì, đói meo đến nỗi gần như mất cảm giác luôn. 

Cô nhăn mặt lấy tay xoa eo. Cũng may là nơi tư mật không có cảm giác đau rát, trên người cũng sạch sẽ khô ráo, không hề dính nhớp hay ẩm ướt gì, chứng tỏ sau khi làm việc xong hắn đã chăm sóc cho cô rất cẩn thận. Đào Thiên Thu căm giận nghĩ, nếu hắn mà không làm như vậy thì cô sẽ táng ngay một cú đấm vào cái bản mặt đẹp trai của hắn mà không chần chừ gì luôn cho xem. Cũng may là Phó Thiên Hà còn chưa tìm chết đến mức ấy, hắn luôn chăm sóc cho cô rất tốt. 

Nghĩ lại một đêm điên cuồng hôm qua, tuy rằng lúc này rất mệt mỏi, nhưng mà khi hành sự thì thực sự là thoải mái vô cùng. Trong suốt ba năm kết hôn ở kiếp trước, hay là hơn một năm hôn nhân ở kiếp này, chưa bao giờ Đào Thiên Thu có cảm giác sung sướng khi ở trên giường như vậy. Nếu không phải là hắn ra tay mạnh bạo, thì cũng là cô điên cuồng phản kháng, khiến việc làm tình chẳng khác nào một cuộc chiến đẫm máu, làm cho cô càng thêm sợ hãi với chuyện lên giường hơn. Nhưng mà khi hai người thực sự chú ý tới cảm nhận của nhau, lại có tình yêu làm chất xúc tác, tất cả mọi cảm giác đều thay đổi. Cuối cùng Đào Thiên Thu cũng cảm nhận được khoái cảm đúng nghĩa. Tuy rằng sáng hôm sau cả người nhức mỏi muốn chết, nhưng mà cô cảm thấy mình có chút nghiện cảm giác thoải mái đêm qua rồi. 

Cái bụng đói meo không chịu phối hợp mà reo lên một tiếng. Đào Thiên Thu nhăn mặt xoa xoa bụng, cố gắng lết xuống giường. Nhưng cô vừa di chuyển thì một cánh tay từ đâu đưa tới, ôm chặt lấy thắt lưng cô giống như một chiếc kìm sắt vậy. Cô gái nhỏ hoảng hồn liếc nhìn qua phía bên kia giường. Hóa ra người đàn ông luôn biến mất từ sáng sớm tinh mơ, lúc này vẫn còn nằm ngủ rất yên bình ngay bên cạnh cô! 

Đào Thiên Thu vô cùng ngạc nhiên. Cho dù là những ngày không phải đến bệnh viện thì hắn cũng dậy rất sớm. Đó là do đồng hồ sinh học của hắn cài đặt sẵn rồi. So với người 

Khi Đào Thiên Thu mặc quần áo chỉnh tề đi xuống nhà, dì Trương đã chuẩn bị cả một bàn ăn phong phú. Toàn bộ đều là món cô thích ăn. 

Tâm tình cô không tồi, nào ngờ vừa ngồi xuống bàn ăn lại nhận được một tin tức không vui. 

"Thiên Thu, khi nào con thì đưa Phó đại thiếu về thăm? Dự án xây công viên của Đào gia còn thiếu hai trăm triệu, chỉ cần Phó Thiên Hà chịu giúp đỡ, cái hạng mục này ba ba liền nắm chắc trong tay. Hơn nữa em gái con đã lâu không gặp nên rất nhớ con, nói là muốn đến Phó gia thăm con một chút." 

Cha của Đào Thiên Thu, Đào Tùng Bách nhắn tin cho cô. Nhìn đến tin nhắn, ý cười trên môi cô dần dần phai nhạt. 

Đời trước Đào Thiên Thu thà bôn ba bên ngoài cũng không muốn trở về Đào gia là vì tất cả những kẻ họ Đào này đều là một lũ tham lam vô sỉ. Hơn nữa đứa em gái không cùng huyết thống kia chính là một cái lục trà kỹ nữ. Cái gì muốn gặp cô, chẳng qua là muốn câu dẫn chồng của cô thôi. 

eyJpdiI6IkdXWHFmZG9Xa3BHN2ZZUHZpTVR2dWc9PSIsInZhbHVlIjoiR01UeEFaUml4OTdTSnp5MUE2UDVNMkQ5U2VNWjZNZnI2VTcyRVREUDZDb2oxXC94VG5hd25sM1J5a1BrTGhneU5hZmtaZEk5aDF4QWFmbkJ2Z2NrUGthQUdrZHcxSDBmY2thZVM5cURUbmFNbHZHRFVCVGRrNjNvTThpczdmd3o5Y3VVK2VTRGRRaSt1STF4azBkTE8xY2Z0SDhLUHl6THNKU1Nmd29IbkN0MFRENndQdGludm5SYUllQktmcEorTDlhMkdzMTZHSXVKd2ZDTXBKcTNWV05tNEZMRzl1T0NJbzhlNjJiZ2NLQ1lHdVlNa013VlliSjZMb3FmOHloOEU5MytqbGVOTWxQN1BnVEdTWW52UmZnPT0iLCJtYWMiOiI4MmNjODk3ODQzZjExNGY4MTVjYmJmNjBlYTk0OWM1NDk3MWNhNjNhOTA4YzJjMGY0YzFlYzQwYTc4MWJmYzY0In0=
eyJpdiI6InQxNXpFRTNwVjR5bEc5Zk5LUTJzNmc9PSIsInZhbHVlIjoiVlkybEJVVWh5QnZDMkJSTHdwRE9PRlloZkxzeXFcL1lidFA5RldWczVTU3o1UUJyZXdLSnVNOWQ1M3l0NmF3S3FETGlpZndpcU9qWDlYeHpwK1hPVjUzbEFwMDlCdWtwSlE2TTlTc0Rmckk2TGozaG5aeUFlVGtlMTNZaVZcLzBNN2VLQ1hQd3NIbnNBR1BSZTF0Q0F6SWN6Zkwwdk03WG1Ia0xcLzI2cWlyVEJPcCtKVGltSUQ3YVVsdXg5YWkzTmc3QkVOUTY0TTZheWFQbW9sR3BjdGZ0REZNZjdneHFUQ3JZNVBXc2xHZDVmMHZ4V0JWZndyWTBVWFwvQ2JOQVV1SGRKbFhqajFNNlZBQStISXhcL2lYTldcL2g3dEI5d3ZSakRGeXJibis2OEtGdHlVTDNlVVE2T2ZqeDNEdjduMU04dnpjNFo1QnIxTXYxK0g3ZVpkRFpmSlF2QlNsblhSMVwvbHY0dDd1WXpnekFMeU9FZnFWKzNzNTJwYXNvQnpFelwveVpmWndzb245RXBLd0RDQVV6UHl0N0s1elNQcEJjeHRGY3lmeFZ4NjZmUWlOdEV5dG1DZkxScVM0NWZGajFJTHR2NGRHY1BMMlNsQ1VKd1lFc1BuaDdIcE4wa0ZzeFZsZWgzMk54NWNpZ1dLWkNsZGNXUCt5anBkQkttWkVwZnAyTDJ2S1wvTE9DRkt6clU2QlU3bzZNZmVzMTZ4UGV6RDI0akpWQ1Q2RUZtZUxNV1VUUjc2Mzk2Zys1c0Jlb2Z0UDlYUk8wdjFKMnFCZmFod0Nxd2ZhODc5QVB0U2M3ckNESzYzaytWR004N0hlVT0iLCJtYWMiOiJhZmZjNGMxNzE5ODQyYmIyOGI4OGM1ZDZkM2NhZjMyZTI0NzY3ZWMwYThjNDQxOTYwZWE2MGFjNTc3N2FmZjY3In0=

Cô chỉ cần một mình Phó Thiên Hà là đủ rồi.

Ads
';
Advertisement