Người đàn ông trung niên lạnh lùng cười nói: "Có biết mình đang nói chuyện với ai không? Trợn to đôi mắt chó của mày lên mà nhìn cho rõ tạo là ai này!"
Cậu học sinh trung học cơ sở không nhận ra nhưng trong đám người lại có người nhận ra người đàn ông trung niên đang nói chuyện này là ai.
"Chẳng phải đây là tuyển thủ chuyên nghiệp Thần Lệ sao?"
"Ừ đúng rồi, bảo sao tôi thấy nhìn quen quen, hóa ra là Thần Lệ. Nhưng mà hình như ông ta giải nghệ rồi mà?"
"Vừa giải nghệ năm ngoái, trước kia cũng là một tuyển thủ sáng giá, thực lực rất mạnh. Ông ta thường xuyên có những màn thể hiện xuất sắc trong các cuộc thi, thực lực không thể khinh thường."
"Chậc chậc chậc, lần này thằng bé kia xong đời rồi. Gáy với tuyển thủ nhà nghề không thua mới là lạ"
Thần Lệ móc ba trăm nghìn từ trong túi ra ném cho cậu bé kia rồi nói: "Tao với mày chơi một ván. Phí thách đấu của tao cứ tính thẳng là ba trăm đi. Chúng ta công bằng ngay thẳng, tránh cho người khác lại nói tao bắt nạt con nít."
Cậu học sinh trung học cơ sở kia đặt ba trăm nghìn vào chính giữa rồi đáp với vẻ bình tĩnh: "Cảm ơn sự hào phóng của ông"
"Hào phóng ư?" Thần Lệ cười: "Nói cứ như mày có thể thẳng tay lấy đi ba trăm nghìn của tao vậy. Để tao nói cho mày biết cái gì gọi là không nên dùng sở thích của mình đi khiêu chiến bát cơm của người khác!"
Lúc hai người bọn họ đối đầu, Bảo Bình liếc nhìn Giang Nghĩa, phát hiện Giang Nghĩa đang nhìn cực kỳ hăng say thì không kiềm được mà tò mò hỏi: "Chỉ huy, em không biết anh còn có hứng thú với trò chơi nữa cơ đấy?"
Giang Nghĩa khoát khoát tay: "Tôi không có hứng thú với trò chơi. Tôi cảm thấy hứng thú với cậu học sinh trung học cơ sở kia thôi. Dáng vẻ bướng bỉnh không dễ thuần và tự tin tràn đầy của cậu ta cực kỳ giống tôi của ngày trước"
Bảo Bình hơi giật mình.
Từ trước đến nay chưa từng có đứa trẻ nào có thể khiến Giang Nghĩa thích như vậy. Thế là anh ta cũng không kiềm chế được mà cảm thấy khá hứng thú với cậu học sinh trung học kia.
Chỉ là hứng thú này cũng chỉ là hứng thú bình thường mà thôi. Nói thật thì Bảo Bình không tin đứa trẻ kia có thể thắng một tuyển thủ chuyên nghiệp đã giải nghệ như Thần Lệ.
Rất nhanh sau đó hai bên đã cầm điện thoại di động lên.
Thần Lệ nói: "Đạo của tôi không chém người vô danh. Người bạn nhỏ, nói cho chú biết chú mày tên gì nào?"
"Chân Minh.
"Chân Minh á? Tên gì mà kỳ cục. Hôm nay chú đây sẽ dạy cho chú mày biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn!"
Vừa nói, hai người vừa tiến vào giai đoạn chọn nhân vật.
Thần Lệ đầy tự tin nói: "Để tránh người khác nói tao bắt nạt con nít, tao sẽ chọn một nhân vật có thực lực yếu một chút để đánh với mày"
Ông ta nhanh chóng chọn nhân vật xong.
Chân Minh ở bên kia cũng đã chọn nhân vật mà cậu ta mong muốn. Chân Minh cũng không hề khách khí mà chọn luôn nhân vật mạnh nhất trong phiên bản hiện tại.
Hai người tiến vào giao diện chiến đấu.
Đám đông tụ tập lại xung quanh hiếu kì xem tình hình chiến đấu của hai người bọn họ.
Mặc dù mọi người đều biết rằng chắc chắn Thần Lệ sẽ thắng rồi nhưng ai cũng rất tò mò ông ta sẽ thắng kiểu gì. Thực lực của thằng nhóc đối diện kia cũng
không tồi đâu. Dù sao thì việc đánh bại mười người khiêu chiến liên tục trong thời gian ngắn cũng không phải là việc mà người nào cũng có thể làm được.
Mọi người sôi nổi rướn đầu lên nhìn vào màn hình điện thoại của Thần Lệ và Chân Minh. Trông ai cũng như con hươu cao cổ vậy.
Trận đấu chính thức bắt đầu!
Solo như này rất đơn giản, ai giết được đối phương đầu tiên hoặc ai hạ được "trụ" của đối phương trước thì sẽ thắng.
Dưới quy tắc đơn giản như vậy, hai người bắt đầu chiến đấu.
Vốn dĩ mọi người cho là sẽ được chứng kiến một màn trình diễn chiến đấu xuất sắc, kết quả là...
"Kết thúc."
Thời gian còn chưa tới hai mươi giây mà trận đấu đã kết thúc rồi!
Vừa bắt đầu Chân Minh đã túm được một nước đi sai lầm nho nhỏ của Thần Lệ. Cậu ta đi lên giải quyết luôn đối phương. Thậm chí Thần Lệ còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra thì trận đấu đã kết thúc rồi.
Trận đấu ngoạn mục mà mọi người mong đợi còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Chân Minh cầm ba trăm nghìn ở giữa kia lên nhét vào túi mình rồi nói với giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt: "Cảm ơn sự hào phóng của ông. Người tiếp theo."
Người tiếp theo ư?
Người qua đường đều toát mồ hôi hột, tuyển thủ chuyên nghiệp mà cũng bị giải quyết trong vòng hai mươi giây thì người qua đường bình thường sao mà sánh nổi?
Không thể sánh nổi!
Hai tay Thần Lệ siết chặt điện thoại di động, nghiến răng móc thêm ba trăm nghìn tiền giấy nữa rồi nói: "Ván vừa rồi tao còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Tao sẽ
chơi lại với mày một ván nữa"
Đây là chuyện liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của tuyển thủ chuyên nghiệp.
Thần Lệ ông ta nhất định phải lấy lại tôn nghiêm!
Đối với người khiêu chiến như vậy, Chân Minh không từ chối. Dù sao thì đánh với Thần Lệ một ván cũng chẳng khác nào đánh với người qua đường bình thường mười ván, rất tiết kiệm chi phí.
Cậu ta gật đầu một cái: "Được thôi, chúng ta đánh ván thứ hai."
Ván thứ hai nhanh chóng bắt đầu.
Lần này Thần Lệ không dám lơ là nữa. Ông ta cũng chọn một nhân vật rất mạnh trong phiên bản, hơn nữa còn là một nhân vật mạnh đều các kỹ năng và máu rất dày.
Loại nhân vật này vốn đã khó giết rồi, nằm trong tay một tuyển thủ chuyên nghiệp như Thần Lệ nữa lại càng phát huy được sức mạnh lớn hơn.
Độ khó của việc giết chết một nhân vật máu dày như vậy thật sự không phải là khó bình thường.
Chân Minh gật đầu một cái: "Được, tới đi, ván này tôi sẽ giải quyết ông trong vòng ba phút!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất