Trong nhà hàng thuốc, Giang Nghĩa đứng bên cửa sổ tầng ba nhìn khách hàng đi ra đi vào, trong ánh mắt để lộ ra chút ranh ma, anh đang chờ đợi ông cụ ra
tay.
Anh đã gióng trống khua chiêng đến đây thế rồi, tập đoàn Hoa Thượng lại không để ý ư?
Không có khả năng.
Giang Nghĩa đã đi nước cờ đầu tiên, bây giờ chỉ chờ xem ông cụ sẽ đáp lại thế nào.
Bảo Bình đi đến, vừa thở dài vừa nói: "Rõ ràng chúng ta buôn bán lỗ vốn, lần nào bán hàng cũng phải bù tiền, càng nhiều khách hàng, việc buôn bán càng nổi thì chúng ta càng lỗ nhiều hơn. Buôn bán như này, có lẽ tìm khắp trái đất cũng không tìm thấy nhà hàng thứ hai.
Đây không phải là thâm hụt khi kiếm tiền, mà rõ ràng là cảm giác vứt tiền ra đường.
Nhưng Giang nghĩa lại không quan tâm.
Có bù bao nhiêu tiền cũng không sao, lần này đến thành phố Yến, chỉ cần đạt được thứ anh muốn thì có mất bao nhiêu tiền cũng đáng.
Lúc này, Giang Nghĩa nhìn qua cửa sổ thấy một chiếc xe hơi nhỏ màu đen dừng lại ven đường, cửa xe mở ra, một ông cụ ăn mặc rất Tây đi ra. Giang Nghĩa nhíu mày, hỏi: "Ông ta là ai?"
Bảo Bình lập tức đi đến cạnh cửa sổ quan sát, trả lời anh: "Lư Ôn Du, tổng biên tập của tạp chí ẩm thực nổi tiếng - "Mùi Hương", năng lực đánh giá và thưởng thức ẩm thực rất đỉnh. Món ăn hoặc cửa hàng được ông ta đến thưởng thức thì tất cả đều là cao cấp nhất"
"Nhưng người này cực kỳ nghiêm khắc, mấy món ăn bình thường không thể nào lọt được vào mắt ông ta, bình thường ông ta hay đi phê bình, không biết đã có
bao nhiêu quán ăn bị ông ta phê bình đến nỗi đóng cửa"
"Có thể nói, đây là một người khiến người ta vừa yêu vừa hận trong giới ẩm thực. Được ông ta khen thì tương lai tươi sáng; bị ông ta phê bình thì mất sạch, lỗ sạch vốn"
Mà một người như vậy, bây giờ lại đi đến nhà hàng thuốc.
Giang Nghĩa híp mắt, trong lòng tính toán xem ông ta có phải là chiêu của ông cụ không?
Không nói chắc được.
Giang Nghĩa hỏi: "Nhân phẩm của ông ta thế nào?"
Bảo Bình trả lời bốn từ: "Công chính nghiêm minh!"
Đây là một ông cụ cứng đầu không thể dùng tiền tài, người đẹp hay bất cứ lợi ích nào để lung lay, tốt là tốt, tệ là tệ, không có gì phải giấu diếm.
Cũng bởi vì ông ta nghiêm khắc giữ vững tiêu chuẩn của mình, nên mới có địa vị cao như thế trong giới.
Không phải ai cũng có thể tuân thủ nghiêm ngặt điểm giới hạn như ông ta.
Giang Nghĩa gật đầu, nếu thật sự giống lời Bảo Bình nói, vậy ông ta sẽ là một thanh kiếm hai lưỡi, bên phía ông cụ muốn dùng thanh kiếm này để "chém giết" Giang Nghĩa, nhưng đồng thời Giang Nghĩa cũng có thể dùng thanh kiếm này để giết ngược lại.
Làm ra được món ăn khiến Lư Ôn Du hài lòng thì người thắng là Giang Nghĩa; không làm ra được thì người thắng là ông cụ.
Đơn giản như vậy đấy.
Đồng thời chú ý đến Lư Ôn Du còn có một ông già què chân ngồi ở con phố đối diện, thư ký của ông cụ - Tiểu Cảnh.
Chính là Tiểu Cảnh nói chuyện nhà hàng thuốc cho Lư Ôn Du, do đó khiến Lư Ôn Du nảy sinh sự tò mò, ngựa không ngừng vó đến thưởng thức.
Lư Ôn Du rất tích cực với các món ngon.
Đây là bài kiểm tra đầu tiên của Giang Nghĩa khi đến thành phố Yến, là một lần kiểm tra vô cùng bài bản nghiêm khắc, có tồn tại được tiếp hay không phải xem năng lực của Giang Nghĩa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất