Lập tức, một nhóm thuộc hạ lớn bao vây xung quanh, dí Độc Hoa Khuê xuống đất rồi đánh một trận. 

Ngụy Viên cũng đứng hình nhìn. 

Tóm lại Phì Trung đứng ở phe nào thế? Tại sao người mà Độc Hoa Khuê gọi điện tới lại còn đánh chính cô ta? Đúng là giống như đang xem phim “Vô gián đạo”. 

Phì Trung xoay người, hèn mọn nói với Giang Nghĩa đang ở ngoài cửa: “Anh Giang, miệng con đàn bà này thật sự thổi, thiếu đòn mà. Nếu cô ta có mạo phạm anh ở chỗ nào thì tôi ở đây nhận lỗi với anh. 

Giang Nghĩa gật đầu nói: “Cũng không mạo phạm ở chỗ nào, chỉ là cô ta không chi một đồng nào mà đã muốn lấy cổ phần của công ty, mặt bằng của cửa hàng cũng không phải là của cô ta mà đòi thu tiền thuê nhà. Có phải hai vấn đề này không hợp lý không?” 

“Không hợp lý, không hợp lý chút nào!” Phì Trung quả quyết nói. 

“Vậy nếu không hợp lý thì phải làm sao bây giờ?” 

“Cổ phần công ty, chúng tôi sẽ không động đến chút nào. Tiền thuê mặt bằng gì gì đó lại càng không thu một đồng nào!” 

“Ừ” Giang Nghĩa còn nói thêm: “Cô ta còn nói, bảo vệ được một lúc nhưng không bảo vệ được cả đời, chờ chúng tôi đi rồi sẽ nghĩ thế nào để chơi chúng tôi mới được?” 

Phì Trung sợ đến mức toát mồ hôi hột, con đàn bà thối này đúng là khẩu nghiệp, cái gì cũng dám nói. 

Anh ta vội trả lời: “Anh Giang, anh yên tâm. Chắc chắn chúng tôi sẽ không bằng mặt mà không bằng lòng, tuyệt đối sẽ không làm như vậy” 

Giang Nghĩa hài lòng gật đầu: “Vậy thì tôi yên tâm rồi” 

Sau đó anh quay đầu lại, hỏi Ngụy Viên: “Chị Ngụy Viên, chị còn yêu cầu gì nữa không, cứ nói ra đi.” 

Yêu cầu? 

Ngụy Viên cảm thấy đầu ong ong. 

Có thể miễn “tiền thuê mặt bằng”, không bị cướp cổ phần công ty cũng đã tốt lắm rồi, cô ta còn có thể yêu cầu gì nữa? 

“Không, không có yêu cầu gì nữa.” 

Thế là Giang Nghĩa bèn nói: “Đã như vậy thì Phì Trung, các người có thể đi rồi” 

Phì Trung kính cẩn cúi người chào: “Tuân lệnh!” 

Nói xong, Phì Trung dẫn người rời đi, nhân tiện khiêng Độc Hoa Khuê đã bị đánh hôn mê cùng nhau rời đi. 

Ngụy Viên nhìn tất cả mọi việc diễn ra trước mặt, cảm thấy như đang nằm mơ, không giống thật. Vốn dĩ, cô ta tưởng công ty sẽ bị hủy hoại trong hôm nay, ai ngờ không những sống sót mà còn sống rất tốt. 

Cô ta bất giác nhìn về phía Giang Nghĩa, trong lòng khâm phục, rốt cuộc người đàn ông này là ai? 

Cô ta đâu biết rằng, Giang Nghĩa chính là ông chủ của Giang Sơn Ấn, một sự tồn tại còn cao hơn cả Tôn Tại Ngôn! Thật sự, đúng là Ngụy Viên chỉ nghĩ Giang Nghĩa là một nhân vật nhỏ bé trong nhà họ Đinh mà thôi. 

Quay lại, Giang Nghĩa đã trở lại phòng làm việc trên tầng cao nhất. 

eyJpdiI6IkZtSG1UbitDYmtmQVwvcUZIS0JLNDBnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImZnWXZ0T2ZxK1lCUFVXeHU5QjJwY2JKWExReEdmOHRPamhcL3ZrXC95M3NveHFrMkdMQVhcL0JJd1oxYm5LK1J1Y2R4bThWaDZjWUFmSTJ3OEY5WEtUNWFVdGhXZ281UDZTXC84NWhTamc3MFwvVEtpeE1ZVWlzKzA1S3FSWnZ0S2VqempMMW1uZFdLa0hvSFRnTjNRVUZFellueWZGc2RxTUxucE85dnMzR1piN1RpeGFCVklWWE1VeEM3ME1zS3hLTkJ4TWFVU1l0NFZ2OGJ1T2dSenR3cTBaZz09IiwibWFjIjoiM2NlMjZhMjM1NzU2ODI3ZDY5N2RhNTA2YzgyMjc3OTViM2E5MWU0NTYzMDNkYjAzMGUxYTk3ODlmNTM3ZjJmYyJ9
eyJpdiI6InhmVEdqRkZnMUhnOXExVDJZYUU2Nnc9PSIsInZhbHVlIjoiR0ZRc0p4XC9ybFZwS0xnTkI3N21HZTJpdHBueHJaUGIrbVdpWlJwdEhvTjRYeG9EQVFqVUFnRmVUdFgrUUlNUWVEWis2aFZBV01ZUGV4WWVCRUdlRXNESVVYRm1TSUo5YVNLUnM2dHdlNUdqVnZ2dFVZNjh6UkdrQ0t0U2ZSVlwvMnljRHRTUGlSclBZM1NKUlVMcXhkRVdxV21Xd0xcL253M2RlSkYwZXFGaTV1T1B6YWlYOUp0Yk5VK25ab0dqa29cL2hUOGVka3JzelFDM3lWS2F2YXNvb2tSbElRYkNDOHlCNXU2cytpOEFTSE5TeUNGTjRYU05OTlRMN0dQa2VzWlQ3bFZZYXNlYVhDMmlkazBVMUV1cVMzMHM4TTk2YXVSVHUyc3dIMUFjejQrMEZ4aWJZTHkrM3dCWmhwTTZYNnRDR3plM2NtenpEa1wvT1pybTYxU014YjMxMTEwa0VtMXFJS0tWWllxYVZseDFyRFl2QmVFSFRybUpiVUpzYUE1K1dBTzdwbmxPdDlCdDRLcG9hdHo2STRRPT0iLCJtYWMiOiI2ODFkMDQzYWNmMTVkZWY0MWRlOGE4M2I1MmU5MTA5YjIzNTA5MTQ3Y2JmNzIwMDQzN2QzYmJjNmQ3YTEzNjU3In0=

Anh đang nói thì Bảo Bình hấp tấp đi đến, vừa vào đã nói: “Chỉ huy, đã tìm được bà ngoại sói rồi!”

Ads
';
Advertisement