Thân Hào hét to: “Anh chính là tổng giám đốc của Giang Sơn Ấn - Tôn Tại Ngôn phải không? Tại sao biết nhà họ Đinh là công ty nằm trong danh sách đen của tập đoàn Hoa Thượng chúng tôi mà anh còn dám thu nhận và giúp đỡ? Haha, đây là không nể mặt tập đoàn Hoa Thượng của chúng tôi” 

“Tôi cho anh một cơ hội, ngoan ngoãn lựa chọn chấm dứt quan hệ với nhà họ Đinh, nếu không, ngay cả Giang Sơn Ấn của các anh tôi cũng sắp xếp loại bỏ!” 

Đối mặt với sự đe dọa như vậy, các công ty bình thường đúng là không chống đỡ được. 

Nhưng Tôn Tại Ngôn lại mặt không đổi sắc nói: “Ngay khi đạt được sự hợp tác với nhà họ Đinh, chúng tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cùng tiến cùng lùi. Thân Hào, tập đoàn Hoa Thượng các anh không phải là vô địch, tôi sẽ tìm được cách giải quyết các anh. 

Đây là trực tiếp tuyên chiến! 

Thân Hào vỗ tay: “Được lắm, rất giỏi, toàn bộ quận Giang Nam cũng chỉ có mình anh dám nói như vậy. Nếu đã như vậy thì đừng trách tôi lòng dạ độc ác. 

Ngay khi anh ta chuẩn bị ra lệnh bắn pháo, không ngờ, bên phía Giang Sơn Ấn lại có hành động nhanh hơn. 

Mười mấy bảo vệ lao ra, trong tay mỗi người đều cầm một vòi nước. 

Mở khóa, bắt đầu phun nước lên bọn họ. 

Đám người Thân Hào còn chưa châm lửa, vòi nước kia đã bắt đầu phun điên cuồng, cột nước vô cùng lớn bắn ra khiến họ đứng không vững, một đám ngã nhào trên mặt đất, rất thảm hại. 

Khung cảnh rất náo nhiệt. 

Giang Nghĩa đi ra, tự mình nhận lấy một vòi nước, điên cuồng phun vào bọn họ, hơn nữa lại còn phun thẳng vào Thân Hào. 

Đường đường là cậu ấm của tập đoàn Hoa Thượng, đã khi nào anh ta phải chịu sự sỉ nhục như vậy? 

Thân Hào vừa lấy tay chắn trước mặt, vừa gào to: "Giang Nghĩa, mày là cháu của kẻ loạn luân, dừng tay cho bố mày, dừng tay!” 

Chửi càng hăng thì phun nước càng ác. 

Cột nước kia phun thẳng mặt Thân hào, phun đến mức anh ta gần như không thể mở nổi miệng, ướt sũng như chuột lột. 

Thân Hào không còn cách nào khác, chỉ đành xoay người vừa lăn vừa bò khỏi hiện trường. 

Ngồi trên xe. 

“Lái xe, lái xe!” 

Tài xế đạp chân ga, Thân Hào dẫn theo đám người chán nản bỏ chạy. 

Vốn dĩ anh ta huy động nhân lực là chuẩn bị qua đây tính sổ tử tế, kết quả lại ngược lại, bị người ta khác sỉ nhục nặng nề. Người của Giang Sơn Ấn hoàn toàn không sợ tập đoàn Hoa Thượng của anh ta. 

Cho nên, làm người phải biết thức thời. 

Người tự cho mình là đúng giống như vậy thì sớm muộn gì cũng phải chịu khổ. 

Sau khi đuổi đám người đi, các bảo vệ liền khóa vòi nước lại. 

Tôn Tại Ngôn đi đến bên cạnh Giang Nghĩa, nói: “Hận thù càng sâu, càng không thể giải quyết được. Chủ tịch Giang hay chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, chắc chắn phía bên kia sẽ phát động một cuộc tấn công ác liệt.” 

Giang Nghĩa cười khẩy nói: “Tôi chỉ sợ anh ta không đến!” 

Mặt khác, sau khi Thân Hào về đến nhà bèn lập tức thay quần áo ướt sũng trên người, sau đó lao vào tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ. 

Anh ta ngồi xuống ghế sô pha, càng nghĩ đến chuyện hôm nay càng thấy tức giận. 

Bảy, tám chiếc cốc đã bị đập vỡ. 

Cực kì tức giận. 

“Con bà nó, tên Giang Nghĩa khốn kiếp kia, đánh tôi hai lần rồi” 

“Nếu món nợ này không tính toán rõ ràng với anh ta, tôi không phải họ Thân!” 

Nói thì nói như vậy nhưng thật sự phải đối phó với Giang Nghĩa cũng không phải là một chuyện dễ dàng, ít nhất thì Giang Nghĩa có thể đánh nhau, cử người qua đó đánh nhau cũng không đáng tin. 

Vậy phải làm thế nào? 

Lúc này, quản gia Lưu Thông đi đến, cười ha hả nói: “Cậu chủ, lúc này đối phó một người không phải là chuyện quá dễ dàng sao? Tập đoàn Hoa Thượng của chúng ta làm ăn lớn, muốn làm gì thì làm. Giang Nghĩa cũng đã không còn là chiến thần, chúng ta còn phải sợ cái gì?” 

Thân Hào không vui, nói: “Anh nói thì dễ lắm, chính mình tự đi thử xem! Tên Giang Nghĩa kia giống như Na Tra ba đầu sáu tay, mạnh không giống người thường” 

Lưu Thông nói: “Có lẽ đã đánh quá nhiều người rồi. Nếu chúng ta không thể cứng rắn được thì sao không dùng kế để giành thắng lợi?” 

“Kế? Kể gì?” 

Đầu óc Thân Hào cũng không thông minh, từ trước đến này đều nghĩ gì nói nấy, vừa khó chịu thì đều tìm người đi đánh nhau. Bây giờ một chiêu đánh nhau này không sử dụng được, anh ta cũng hoàn toàn không có cách gì. 

Cũng may, quản gia của anh ta vẫn rất gian xảo. Bình thường Thân Hào làm không giải quyết được việc gì thì người quản gia này sẽ làm cố vấn cho anh ta, bày mưu tính kế. 

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lưu Thông có thể làm quản gia cho Thân Hào. 

Những người khác cũng không có đầu óc nhanh nhạy như Lưu Thông. 

Chỉ thấy Lưu Thông chậm rãi đi đến bên cạnh Thân Hào, ghé sát vào anh ta nói nhỏ: “Chúng ta có thể dùng chiêu mượn đao giết người. 

“Có ý gì?” 

“Cậu chủ, cậu có biết chuyện quận trưởng Nguyễn ở thành phố Nam bị bệnh hay không?” 

Thân Hào gật đầu: “Anh đang nói Nguyễn Bình Phàm đúng không? Nghe nói ông ấy bị bệnh lạ, không ai chữa khỏi được. Đã có mười mấy bác sĩ điều trị, đã qua rất nhiều bệnh viện nhưng không chữa khỏi. Ba tôi còn bảo tôi mang quà đến thăm xem sao nhưng tôi sợ lây bệnh nên không đi.” 

“Thế nào, anh muốn Giang Nghĩa lây bệnh của Nguyễn Bình Phàm, sau đó dùng bệnh để làm hại Giang Nghĩa sao?” 

Lưu Thông không nói nên lời. 

Trong đầu của tên Thân Hào này thật sự là... bên trái là nước, bên phải là bột mì, một khi lắc lên thì sẽ đặc sệt như hồ dán. 

Một cậu ấm đần độn như vậy đúng là hiếm thấy. 

Lưu Thông cố gắng kiên nhẫn nói: “Đây là dùng kế chữa bệnh, chứ không phải là kế lây bệnh. 

eyJpdiI6InU0SWc5MHBhUmZnd0RiUnVoU0U0RGc9PSIsInZhbHVlIjoiT205a09iNm9TZHpGTkJCV00zd3dpb2VwMHV3TlMwN2hiT2xjK29lVHZwaGVIRllWaGs5WFo5RXJLS1ptV2lVRWF0ZFU5SHZRWjlocnFWTHZ1cE5wakZtV21tZTNQYnFKVGtFdUVjSEk5ZUdWeFdrUFlJQXJyaWR4b0puRlJEd29uYUhDSHBVNFFRMmtkdFR2YWxIZWFnPT0iLCJtYWMiOiI4ZTFlMGI1M2VhZjA1OTMyODUyNDU3ODExZWEwYzZhNTRmNzYzYmNlMGNjZmFhMGViZjE3NjI4ZmVjYTNlYTE3In0=
eyJpdiI6Ik5QSVRNend1aWNrcU1vcUs3c3RyOEE9PSIsInZhbHVlIjoiWmNEMWJQU3pId0lQUXZkSmJycHNnVjl5eFVKeUNoSmJcLzJXMlhVZDlQbGl0KzN3NGxJXC9hMEtPMTZKTEZDZE9kWE9yQ0FXSkkxeGJQallcL1BvNGdudFE2STZmSmFkNXk1cnRCZGdNUDcyR2Y4bHZNQTlTWlhBNmoyQml3NDAranhURjRLUG45MmRoRnRjSXZjUFY4RU5NbnZYMWgrU0x3WWc1STE2WUhocjZKS216UEp4WUlJNlwvMDRBVlZiVVBCY1R5MlRXdWpvYWJnOU9zbzlzZk9WWFR3Rmg0bW90ZnBQM043UmNYMDdmM3c9IiwibWFjIjoiYTI3ZDA3YjdjZmNhYzM5YTk5ODRjOWZjOTRmNDRiNjkxMzRlOGExMGM1MWRkZjY4YjIwOTc1NzUwZGQ2MDMxYSJ9

“Thật sao, chưa từng nghe nói qua.

Ads
';
Advertisement