Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)

 

Trong biệt thự nhà họ Đàm. 

Đàm Vĩnh Thắng đã biết được tình hình tại hiện trường, thật ra lúc này ông ta không tức giận, mà hơi bất lực lắc đầu. 

"Tôi đã nói rồi, chuyện có gì khác thường, chắc chắn có điều mờ ám. 

"Người thông minh như Giang Nghĩa, sao có bị chúng ta chơi dễ thế được?" 

"Một loạt hành động trước đấy của cậu ta quá ngu xuẩn, chắc chắn có vấn đề. Quả nhiên, hoá ra tên nhóc này đã diệt trừ người tôi sắp xếp vào, lén đổi thành người của cậu ta" 

"Không chỉ thế, còn đào lại cho chúng ta một cái hố to, chờ chúng ta nhảy" 

"Chúng ta đều bị tên nhóc kia lừa rồi" 

Thất bại hết lần này đến lần khác, lúc đầu Đàm Vĩnh Thắng tức giận, đến giờ dần biến thành bất lực. 

Thậm chí ông ta còn có ảo giác cảm thấy dù có bị Giang Nghĩa đánh bại, nhà họ Đàm hoàn toàn đơn độc cũng không phải chuyện không có khả năng xảy ra. Ảo giác như vậy là thứ mà khi trước ông ta sẽ không bao giờ nghĩ đến. 

Giang Nghĩa thật sự khiến ông ta cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi. 

Đàm Vĩnh Thắng hút hết điếu thuốc này đến điếu khác, trong lòng rối bời, chẳng lẽ gia sản trăm năm qua của nhà họ Đàm sẽ bị huỷ hoại trong tay ông ta sao? 

Không thể thế được! 

Lúc này, ông ta nhớ đến "tên điên" bị ông ta nhốt trong hầm giam. 

Nếu là tên điên kia, có lẽ sẽ có năng lực ngăn được cơn sóng dữ, đánh bại Giang Nghĩa. 

Vấn đề là tên điên kia giống Giang Nghĩa, có thể nói là hận Đàm Vĩnh Thắng thấu xương, không hợp tác với Giang Nghĩa đối phó Đàm Vĩnh Thắng đã không tệ rồi, sao có thể giúp ông ta đối phó Giang Nghĩa được. 

Đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng xảy ra. 

Đáy lòng Đàm Vĩnh Thắng bực bội. 

Rốt cuộc phải làm thế nào mới xử lý được tên khốn Giang Nghĩa gai mắt này đây? Nếu biết trước tình hình như hôm nay, năm đó ông ta không nên làm loạn với con đàn bà thối kia, còn sinh con. 

Tình huống hiện tại do chính tay ông ta tạo ra. 

Đâu trách được ai. 

Lúc này, quản gia dẫn Khương Tiến Đạt đến. 

"Ông chủ, Khương Tiến Đạt đến rồi." 

Khương Tiến Đạt tự cao tự đại, bước lên trước hai bước, tức giận hét: "Đàm Vĩnh Thắng, ông già khốn nạn, ông làm ăn kiểu gì thế? Vì sao tôi đến hiện trường rồi mà tất cả mọi thứ lại khác lời ông nói thế? Ông mẹ nó cố ý chơi tôi đúng không? Muốn khiến tôi mất mặt?" 

Lúc này Đàm Vĩnh Thắng đang rất tức giận, hoàn toàn không có tâm trí đâu để nói nhiều với Khương Tiến Đạt. 

Hơn nữa ông ta cũng không cần giải thích với Khương Tiến Đạt. 

Loại người giống Khương Tiến Đạt, bản thân ông ta không có giá trị gì, nếu không phải vì nể ông ta từng là người nhà họ Khương thì Đàm Vĩnh Thắng cũng chẳng muốn gặp ông ta. 

Đàm Vĩnh Thắng phải tàn thuốc lá, nói: "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn" 

"Ngoài ý muốn? Là ông cố ý chơi tôi!" Khương Tiến Đạt ngửa đầu nói: "Tôi mặc kệ, tôi muốn ông bồi thường tổn thất cho tôi." 

Trong ánh mắt Đàm Vĩnh Thắng ẩn chứa sự tức giận. 

"Ông còn muốn đòi bồi thường?" 

"Được thôi, để tôi nghe xem ông muốn tôi bồi thường tổn thất cho ông thế nào đây?" 

Khuôn mặt già nua của Khương Tiến Đạt ngang ngược, nói: "Đầu tiên, tôi muốn ông bồi thường tôi tiền tổn thất tinh thần, mười lăm tỷ. Tiếp theo, tôi muốn ông bồi thường phí tổn thất danh dự cho tôi, chín tỷ. Cuối cùng, tôi muốn ông bồi thường quyền kinh doanh Phồn Tinh Các bị mất của tôi, ba mươi sáu tỷ. Tổng cộng sáu mươi tỷ" 

"Gia chủ Đàm, chắc chút tiền lẻ này trong mắt ông cũng chẳng đáng là bao nhỉ?" 

Đúng thật là trong mắt Đàm Vĩnh Thắng, chút tiền ấy chẳng đáng là bao. 

Vấn đề là... Vì sao ông ta lại phải đưa? 

Vốn dĩ kế hoạch thất bại đã khiến Đàm Vĩnh Thắng khá khó chịu, giờ ông ta còn dám đến đòi tiền? Hơn nữa một ông già không biết xấu hổ không quyền không thế như Khương Tiến Đạt, có tư cách gì đến đòi tiền? 

Ngọn lửa giận trong lòng Đàm Vĩnh Thắng thiêu đốt. Ông ta lạnh lùng nói: "Sáu mươi tỷ? Ông chắc chắn?" 

"Chắc chắn, sáu mươi tỷ" 

"Được, tôi cho ông." 

Nói rồi, Đàm Vĩnh Thắng đứng dậy đi về phía Khương Tiến Đạt, chậm rãi đi ra phía sau ông ta, làm ra động tác muốn móc chi phiếu. 

Không ngờ, nhân lúc Khương Tiến Đạt không chú ý, ông ta thuận tay cầm lấy cái kéo nhỏ để tỉa cây, thít chặt cổ Khương Tiến Đạt từ phía sau, đâm thẳng xuống tim ông ta. 

"Ông!" Đàm Quốc Đóng đứng bên cạnh khiếp sợ. 

Anh ta không ngờ được Đàm Vĩnh Thắng lại giết người, kể cả có muốn giết người thì cũng không thẳng tay như thế. 

Sao Đàm Vĩnh Thắng có thể chủ động ra tay ở nhà chứ? 

Quá độc ác. 

Cũng chứng minh Đàm Vĩnh Thắng thật sự rất tức giận. 

Một kéo còn chưa đủ, Đàm Vĩnh Thắng đâm liên tục mấy nhát, nhát nào cũng chí mạng. 

Một ông lão hơn 70 tuổi như Khương Tiến Đạt, thật ra không cần đâm nhiều nhát như thế, một nhát đã đủ chết rồi. 

Sau khi Đàm Vĩnh Thắng trút giận xong, buông tay, xác Khương Tông Toàn ngã xuống mặt đất. 

Ông ta tiện tay vứt kéo lên trên xác Khương Tông Toàn. 

"Sáu mươi tỷ?" 

"Tôi đốt cho ông!" 

Đàm Vĩnh Thắng vẫy tay về phía quản gia: "Chờ trời tối, tìm mấy người đáng tin băm xác ông già này cho chó ăn, đừng để lại chứng cứ." 

Quản gia già cũng thật sự sợ hãi. 

Ông ta gật đầu lia lịa: "Tôi biết rồi ông chủ, tôi làm ngay đây" 

eyJpdiI6IkxjWmpUT3ZMTG9FWVdRMjVXdmRjM0E9PSIsInZhbHVlIjoiWlorK0Q0cTcwcEpOeXZHRWNYR1ZIbFIzMHZMQ1NCWTVOdWQwQ3FBMFpuaDJ3T202NWlvUXpMdHhFdndidnM3bG81MCtaMGQzOVhxR2ltVW1vSmZ1eXJPT082M1daK2pRamNoWEtudGlLbFVrejkyN2w5UmthVHN0QlFwVTdsMW1VU0xxK1pDcUZCQTVcL3JRdkJhZzRvdnVvUnVTVEVTSWErang4OWV1aDdcL2s9IiwibWFjIjoiMThlNjI1ZWQ2MDZmOWM1ZDBjYWVlZTM0ZDRmNzg0ZTJhOGI2NTBlYjA2NTk4MGM0M2JhOGZmM2QwNmJkNzY1NCJ9
eyJpdiI6IlpJQzZxVU9mb3owZWsrSjVKbmJVUmc9PSIsInZhbHVlIjoiYk5zNVhYcEdBUWFVZSt0XC9jUzNLK0tXWHhtM1wvcHZEVFRzcWRmVGl1THlnK2JwejNcL0FqeE80cG4yNTlPRkpkXC8wVkJvMFhYcjAxY3FwUHVKTms0Wk8xWXEycVwvaGhUZE9PSTZUQ1Nvd1BUZ1ZnTzdvam51Yks1dWI0RW13SURaaVp4OW5oc2c4YWlVc0VacWZqMnVMajNPV0E2Zkd3cU50RmVRQkhvY2VGY2ljbVlLR0FTYzY5MDhRVTNYT1hmYU1VdDBHSW5nMm9QMVNSRjlcL1JxdWpkaUl6UG96NEFhb200UElxS3VJb3U3QVhWXC8rSU5pd29zK1ZcL0RrRnBOMHhZSnJEYlhWOTNWOVkwenE1Ulc0VFFaWWNjUlVEV0tPVmNJQzB6cDdaZGZNZzJpVUJ4XC8wXC9hWFZiK2ltUnFYN3ZWTXNRbXlBXC91MmlcLzBWWUJ3c0twWWJpUHcwTEJMZXQ3Um51dWQyczNsaGw0Z0l2STFhMGNZQmNwQm1iQWRicUFtcWVRWEM4eVo3cXV2Z1JrREh4ejhjOW5oakVBREFTSEI4MEt0dzR2amJiTT0iLCJtYWMiOiJhMDFmMmU1MzIzZTQ2M2JjY2M5ZTQxNTFkYTdhYmNiYTIyY2RhZWFiMzIyYjQ4Y2Q1OTY4NzU4OTk1MzcyNjVlIn0=

Quá đáng sợ.

Ads
';
Advertisement