Hôm nay nhà cũ của nhà họ Khương lại một lần nữa chào đón chủ nhân trở về.
Khương Lị và Văn Vân Chi cùng nhau về nhà. Sau khi cùng nhau trải qua hàng loạt tình huống gian nan, nguy hiểm, hai người càng thêm ỷ lại và tin tưởng vào nhau.
Trong phòng...
Khương Lị lôi từ trong ngực ra một lá thư rồi nói với Văn Vân Chi: “Em dâu, sau khi trải qua sự kiện lần này, giữa chị và em hẳn đã không còn gì ngăn cách nữa. Ở đây có một lá thư và chị cảm thấy mình cần nói rõ với em về nội dung ghi bên trong”
Văn Vân Chi mỉm cười, bà ta cũng móc ra một lá thư, nói: “Em nghĩ hai bức thư mà chúng ta nhận được hẳn là giống nhau như đúc đó”
Hai người bọn họ nhìn nhau, sau đó cùng nở nụ cười.
Đúng vậy, nội dung ghi trong hai lá thư giống hệt nhau.
Cả hai đều kể về những quyết định và hành động mà Đàm Quốc Đống đã sắp đặt sẵn, đồng thời khuyên nhủ Khương Lị và Văn Vân Chi hãy nhanh tay diệt trừ anh ta, chiếm lấy quyền lực của nhà họ Khương làm của riêng, cuối cùng trở thành gia chủ chân chính.
Điều Đàm Quốc Đống hướng tới là biến Khương Lị hoặc Văn Vân Chi trở thành một Khương Tông Chí thứ hai.
Tiếc thay, mong ước của anh ta đã rơi xuống đáy vực thẳm rồi.
Có mơ anh ta cũng không ngờ hai người phụ nữ này sẽ quan tâm lẫn nhau đến vậy, họ đã không còn ngây thơ như lúc trước nữa.
Văn Vân Chi nói: “Lá thư này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là do người nhà họ Đàm giở trò quỷ. Bây giờ Khương Tông Chí đã bị giải quyết, nhà họ Đàm
tất nhiên sẽ hy vọng em với chị đấu đá với nhau, chúng ta đánh càng kịch liệt, lợi ích nhà họ Đàm thu được cũng sẽ càng lớn.
Đạo lý này tất nhiên Khương Lị cũng biết.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái nhà này không thể một ngày không có chủ, rốt cuộc chức gia chủ nhà họ Đàm nên để ai kế nhiệm đây?
Khương Lị mở miệng: “Em dâu, em là phu nhân của gia chủ, bây giờ gia chủ bị bắt, theo lý thuyết hẳn là em sẽ trở thành người đứng đầu gia đình này. Hơn nữa quyền lực và cả lợi ích trong tay Khương Tông Chí cũng nên được trao lại vào tay em mới phải”
Trong mắt Khương Lị, chuyện này là một việc hiển nhiên.
Nhưng Văn Vân Chi lại lắc đầu.
Bà ta bảo: “Suy cho đến cùng thì em cũng chỉ là một kẻ khác họ, họ của em không phải họ “Khương”, nếu để em đứng ra đảm nhận vị trí gia chủ thì thật sự không hợp cho lắm. Hơn nữa, sau khi trải qua chuyện này, em đã phát hiện trong tính cách của mình có rất nhiều thiếu sót. Chị Lị, chị điềm tĩnh hơn em nhiều, nếu để chị ngồi lên chức gia chủ, em sẽ yên tâm hơn, cũng dễ dàng khiến mọi người tin phục hơn.
Thật khó lòng tin nổi cảnh tượng trước mắt lại là thật. Thứ quyền lực mà Khương Tông Chí tranh giành cả đời giờ phút này lại bị Khương Lị và Văn Vân Chi thi nhau nhường lại cho đối phương.
Nếu người đứng đây là Khương Tông Chí, chắc chắn ông ta sẽ nhảy ra, muốn tự mình nắm quyền điều hành mọi chuyện.
Có lẽ đây chính là điểm khác biệt giữa bản chất của họ đi?
Sau cùng, dưới sự khuyên bảo hết lần này đến lần khác của Văn Vân Chi, Khương Lị đã đồng ý sẽ đảm nhận chức gia chủ trong nhiệm kỳ kế tiếp.
Bên cạnh đó, bà ta còn nghĩ ra một chủ ý khác.
“Năm ấy bố đã chia quyền lực của mình ra làm ba, bởi vì ông hy vọng ba người chúng ta có thể kiềm chế lẫn nhau.
“Nếu chị được đảm nhận chức gia chủ, đồng thời chiếm lấy toàn bộ sự nghiệp của Khương Tông Chí về làm của riêng, thế thì quyền lực của chị chắc chắn sẽ lớn hơn em dâu nhiều:
“Mai mốt nếu chị phạm phải sai lầm, dù em có muốn ngăn cản thì cũng thật sự rất khó.
“Thế nên chị cảm thấy nếu chị ra mặt tiếp nhận chức gia chủ thì không thể nhận luôn phần gia nghiệp của Khương Tông Chí được, cần phải có một người khác làm điều đó”
Một người khác?
Ai?
Thú thật thì trong nhà họ Khương lúc này ngoại trừ hai người phụ nữ đang đứng đây ra thì số người có thể gánh nổi trách nhiệm bằng không.
Khương Lị mỉm cười, nói: “Năng lực của người này rất mạnh, hơn nữa cậu ta còn từng giúp chúng ta một chuyện lớn, em còn hố cậu ta một lần nữa đó. Nợ người ta nhiều ân tình như vậy, hẳn cũng đến lúc trả rồi nhỉ?"
Đã bật mí đến đây, không lý nào Văn Vân Chí lại không biết người này là ai.
"Nếu là cậu ta thì em đồng ý." Văn Vân Chí nói chắc như đinh đóng cột.
Hai ngày sau.
Giang Nghĩa đồng ý lời mời đến tham dự buổi họp báo của nhà họ Khương.
Trong buổi họp, đầu tiên Văn Vân Chi giới thiệu sơ qua về tình hình hiện tại của nhà họ Khương cho mọi người biết. Khương Tông Chí đã vào tù, vị trí gia chủ hiện đang bỏ trống.
Mà nhà không thể vô chủ, rắn không thể mất đầu nên hôm nay nhà họ Khương muốn chọn ra gia chủ mới. Sau một hồi bàn bạc, vị trí gia chủ đời kế tiếp sẽ do
Khương Lị đảm nhận!
Phóng viên từ các tờ báo và đài truyền hình lớn ra sức chụp ảnh, đặt câu hỏi, vội vàng ký lục cũng như quay chụp lại khoảnh khắc cực kỳ đáng nhớ này. Một trong ba gia tộc lớn của thủ đô - nhà họ Khương, hôm nay sẽ chính thức đổi chủ.
Đúng lúc này...
Khương Lị lại nói tiếp: “Tuy tôi là tân gia chủ, nhưng tôi sẽ không tiếp quản sự nghiệp của Khương Tông Chí. Nghe theo nguyện vọng chia quyền lực ra làm ba của người cha quá cố, tôi và Văn Vân Chí quyết định sẽ giao lại toàn bộ sự nghiệp của Khương Tông Chí cho bên thứ ba. Và người đó chính là chủ tịch của Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc đang đứng bên cạnh tôi đây - Giang Nghĩa!"
Toàn hội trường tức khắc nổ tung!
Tất cả ánh đèn lập tức tập trung về phía Giang Nghĩa.
Bản thân Giang Nghĩa cũng lấy làm ngạc nhiên, hôm nay anh đến tham dự buổi họp báo với tư cách bạn bè, trước đó cũng chẳng nhận được bất kỳ thông báo hay nhắc nhở nào, không ngờ Văn Vân Chi và Khương Lị lại tặng cho anh một bất ngờ lớn như vậy.
Giang Nghĩa biết, Khương Lị và Văn Vân Chi muốn đền ơn cho anh, nhưng sự báo đáp này cũng lớn lao quá rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất