Ở một tỉnh khác, tại một phòng VIP trong câu lạc bộ đêm cao cấp.
Tiệc rượu phòng hoa, tiếng ca êm ái.
Khương Tông Chí gia chủ nhà họ Khương đang nằm trên chiếc sofa lớn trong phòng bao, một tay bưng ly rượu đỏ tay kia ôm ấp một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt.
Người phụ nữ này là Mã Dao Kỳ, biệt danh là Hoa Say, là gười phụ nữ nổi tiếng nhất vùng này.
Cô ta chỉ phục vụ một người đàn ông là Khương Tông Chí.
Mỗi lần Khương Tông Chí lấy cớ đi công tác đều đến đây tìm Mã Dao Kỳ mua vui, ông ta cưng chiều cô ta đến mức mua một căn biệt thự riêng cho cô ta, muốn tiền cho tiền muốn người cũng cho luôn, phải gọi là say đắm vô cùng.
Mã Dao Kỳ sở hữu khuôn mặt vô cùng quyến rũ, cô ta vừa tròn đôi mươi đúng độ tuổi trẻ trung nhất, hơn nữa cô ta còn biết ca hát, khiêu vũ dễ dàng bắt được trái tim của Khương Tông Chí giống như Văn Vân Chi năm đó vậy.
Nhưng có một điều khác biệt đó là Văn Vân Chi là một công chúa nhỏ kiêu ngạo, còn Mã Dao Kỳ là một yêu tinh bé nhỏ biết giày vò người ta.
Mã Dao Kỳ vuốt ve ngực Khương Tông Chí nói bằng giọng điệu đáng thương: "Hôm nay anh phải về Thủ đô rồi à?"
Khương Tông Chí uống một ngụm rượu rồi dỗ dành: "Đúng vậy, đã làm xong hết mọi chuyện nên không thể ở lại nữa rồi"
Mã Dao Kỳ bĩu môi lộ vẻ không vui: "Anh đi mất rồi, em đây phải làm sao bây giờ?"
"Thôi nào, anh sẽ cho cấp dưới ở lại đây tùy em sai bảo được không? Hơn nữa anh cho em nhiều tiền như vậy thì em thích chơi thế nào thì chơi thế đó"
Mã Dao Kỳ ôm lấy Khương Tông Chí: "Nhưng người ta có cần tiền đâu, người ta muốn anh thôi. Mỗi lần đến anh đều đến một cách lén lút sau đó lại đi mấy tháng mới quay lại, dựa vào đâu cơ chứ? Rõ ràng anh là gia chủ nhà họ Khương, anh đang sợ cái gì?"
Khương Tông Chí cười một cách miễn cưỡng.
"Cô gái nhỏ xinh đẹp của anh à, anh sợ cái gì em còn không biết ư?"
"Tuy bây giờ anh là người nắm quyền nhà họ Khương nhưng hai thứ đáng giá nhất của nhà họ Khương đang nằm trong tay chị gái và vợ anh. Hai nơi kiếm được nhiều tiền nhất là Dòng V và Rừng rậm động vật bị hai người phụ nữ điều hành giám sát chặt chẽ, nên người làm gia chủ như anh cũng không dám làm bừa"
Mã Dao Kỳ hừ lạnh một tiếng: "Sao anh lại để bản thân chịu uất ức thành vậy chứ? Anh có phải là đàn ông nữa không đấy? Không thể cướp được hai thứ đó về
à?"
Khương Tông Chí không nói gì.
Những câu như thế không thể tùy tiện nói, nếu thật sự ra tay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.
Tuy Khương Tông Chí là gia chủ của nhà họ Khương nhưng mạch máu kinh tế lại bị chị gái và vợ nằm trong tay, cho dù là ông ta cũng không dám ra tay với hai người phụ nữ kia.
Lúc trước ba của Khương Tông Chí hiểu tính cách của ông ta, lại sợ ông ta phá hủy nhà họ Khương nên khi truyền lại vị trí gia chủ mới chia quyền lực ra để họ kiềm chế lẫn nhau.
Việc này làm cho Khương Tông Chí cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng mà...
Khương Tông Chí cười lạnh nói: "Yên tâm đi, anh đã lập kế hoạch cho tất cả."
"Hả?" Mã Dao Kỳ hỏi: "Kế hoạch gì vậy?"
Khương Tông Chí chọc khẽ vào mũi Mã Dao Kỳ: “Sao anh có thể nói chuyện này cho em một cách tùy tiện thế chứ? Lần này về Thủ đô anh sẽ giải quyết hai người phụ nữ kia, mạch máu kinh tế nhà họ Khương phải nằm trong tay gia chủ! Em cứ yên tâm sau đó anh sẽ đón em đến Thủ đô cưới em về làm bà Khương!"
Mã Dao Kỳ mừng như điên.
Chờ đợi hai năm cuối cùng cũng đến lúc thu lưới rồi, chỉ cần kéo hai người đàn bàn thối tha là Văn Vân Chi và Khương Lị xuống thì sau này cô ta chính là vợ của gia chủ, đến lúc đó một bước lên trời không phải lén la lén lút nữa.
Một chữ: Sướng!
Cô ta hôn thật mạnh lên mặt Khương Tông Chí: "Vậy thì em chờ tin tốt của anh"
"Ha ha ha ha, người đẹp đến đây hôn cái nào"
Một nam một nữ làm những chuyện xấu hổ bên trong phòng bao.
Ngày tiếp theo.
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Khương Tông Chí ngồi xe riêng về tới nhà cũ nhà họ Khương, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục nhìn rất đẹp trai đi bên cạnh ông ta.
Vừa đi vào biệt thự đã nhìn thấy Khương Lị và Văn Vân Chi đang ngồi nói chuyện với nhau.
Văn Vân Chi nhìn thấy Khương Tông Chí đi vào thì vui vẻ nở một nụ cười hạnh phúc vì hơn một tháng bà ta chưa được gặp chồng.
Nhất là bà ta còn đang hỏi Khương Lị cách chữa trị, bà ta muốn sinh cho Khương Tông Chí một đứa con.
"Chồng à, anh đã về rồi."
Văn Vân Chi vui vẻ đứng dậy từ ghế sofa chạy chậm đến trước mặt Khương Tông Chí, bà ta giang hai cánh tay muốn ôm lấy Khương Tông Chí.
Lúc bà ta còn trẻ Khương Tông Chí luôn ôm lấy bà ta khi trở về nhà.
Vào khoảnh khắc đó Văn Vân Chi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Nhưng mà bà ta lại quên bây giờ không giống ngày xưa nữa rồi, Khương Tông Chí không còn là Khương Tông Chí ban đầu nữa, Văn Vân Chi càng không phải là Văn Vân Chi ban đầu.
Văn Vân Chi đã già rồi, trên mặt cũng có rất nhiều nếp nhăn.
Một “người phụ nữ già” sắp năm mươi tuổi không thể giữ được trái tim của Khương Tông Chí, Khương Tông Chí vừa nhìn thấy Văn Vân Chi giang hai tay ra muốn ôm thì ông ta còn cảm thấy ghê tởm.
Cảm giác kia giống như ăn phải một cái bánh quy quá hạn vậy, thật sự buồn nôn.
Bốp!
Khương Tông Chí chẳng thèm ôm ấp Văn Vân Chi, thậm chí còn thẳng tay cho bà ta một cái tát!
Tất cả mọi người có mặt tại đây đều ngây người, nhìn Khương Tông Chí một cách gượng gạo.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất