Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)

 

Ngụy Trung Nghĩa cầm ly rượu trên bàn lên, quơ quơ về phía Giang Nghĩa, đắc ý nói: “Thật xin lỗi cậu Giang, ly rượu này chỉ có một mình tôi được uống thôi” 

Ngụy Lương Huân ngồi bên cạnh làm mặt quỷ với Giang Nghĩa. 

Giang Nghĩa mỉm cười, ngồi sang một bên đợi người hầu chuẩn bị bữa sáng. 

Ngụy Trung Nghĩa vui vẻ uống rượu, nốc ừng ực một hơi cạn sạch, uống xong còn liếm môi. 

“Ừm, rượu ngon, mùi vị không tệ. 

“Lương Huân, rượu con mua rất ngon. 

“Ba vốn... 

Lúc định nói tiếp vế sau, ông ta bất chợt cảm thấy ngực đau đớn, lấy tay che ngực, vẻ mặt vô cùng khó chịu. 

“Ba, ba bị làm sao vậy?” Ngụy Lương Huân cảm thấy có gì đó không ổn liền hỏi thăm. 

Lúc đầu cứ tưởng bụng không thoải mái thôi, không ngờ tình hình càng lúc càng tệ, Ngụy Trung Nghĩa đau đến mức không nói nên lời, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng túa ra. 

Thậm chí màu sắc trên gương mặt và cơ thể của ông ta cũng bắt đầu thay đổi. 

Gương mặt kia chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã chuyển sang màu tím đỏ, như thể được bôi một lớp màu thực phẩm, trông rất quỷ dị. 

"Ba!" 

“Ba, ba bị làm sao vậy? Đừng dọa con mà.” 

Nụ cười trên mặt Ngụy Lương Huân cũng vụt tắt, cô ta chỉ muốn làm ba vui vẻ thôi, sao bây giờ lại biến thành nông nỗi này? 

Tiếng hét của cô ta đã kinh động đến Giang Nghĩa ở cách đó không xa. 

Giang Nghĩa xoay người lại coi thử, vừa nhìn đã phát hiện có chỗ nào đó không đúng. 

“Không ổn!” 

Giang Nghĩa chạy vọt tới, giơ tay bắt mạch cho Ngụy Trung Nghĩa. 

Ngụy Lương Huân lo lắng hỏi: “Ba tôi bị làm sao thế?” 

Giang Nghĩa không nói gì, nhanh chóng lấy từ trong người ra một cây kim bạc dự phòng, nhưng còn chưa kịp châm cứu, Ngụy Trung Nghĩa đột nhiên phun ra một búng máu lớn khiến cái bàn nhuốm màu đỏ tươi. 

Lượng máu chảy ra rất nhiều. 

Một phần lớn máu phun thẳng lên người Ngụy Lương Huân, máu tươi phun lên người khiến cô ta đơ người. 

Giang Nghĩa giơ cây kim bạc lên không trung, một lúc lâu sau vẫn không nhúc nhích. 

Bởi vì anh ta biết đã không thể cứu được nữa. 

Mặc dù y thuật của Giang Nghĩa rất lợi hại, nhưng cho dù y thuật của một người có lợi hại đến đâu thì việc cứu sống một người đã chết là điều không thể. 

Nếu có thể cứu được, thế không phải là y thuật, mà là tiên thuật. 

Sau khi sững sờ vài giây, Ngụy Lương Huân lắc lắc cánh tay Giang Nghĩa: “Không phải anh rất giỏi y thuật sao? Anh mau cứu ba tôi đi mà, mau lên!” 

Giang Nghĩa thở dài, đứng dậy nói: “Đã không thể cứu chữa được nữa rồi.. 

Không thể cứu chữa? 

Sao lại như thế được? 

Ngụy Lương Huân khóc lóc: “Không thể nào, Giang Nghĩa, anh nói nhảm. Sức khỏe của ba tôi rất tốt, chưa từng bị bệnh nặng bao giờ, sao lại nhiên phun máu mà chết? Nhất định là anh giở trò đúng không?” 

Cô ta không ngừng lắc lắc cơ thể Ngụy Trung Nghĩa, nhưng dù có lắc mạnh thế nào thì ông ta cũng không tỉnh lại. 

Ngụy Lương Huân bật khóc. 

Không dễ gì cô ta mới hạ quyết tâm làm hòa với ba mình, kết quả lại xảy ra chuyện này, thân là con gái, trong lòng Ngụy Lương Huân vô cùng đau đớn. 

“Chuyện gì vậy?” 

Trên lầu hai, Ngụy Văn Tường đứng ở bậc thang nhìn xuống hỏi: “Mới sáng sớm, em khóc lóc gì đấy?” 

eyJpdiI6IlVqOXFmY3JmQ2hcL1wvVUVGN3ZDSktPdz09IiwidmFsdWUiOiJlZjB5K0hHOTd1TTNvVldFVWdyNXFpRTNQTFV2Tlk1SGhkVXdTWXFJVUJUUmNMcTJsaEh4WFlXMHBucTg4cVd1OW82K09RNERIQXBYK2tOVmY1VzZSSUNrY2NDQThzbWZjZ29EWkZ6T2RzeUE3V0hqZ2VQRGFZREd3YTdINFwvY1ZrQTU1Wk9nMUxLREpGcDBJM1ZQSFl4VG5ZajNcL2RLXC9vYzdVMXVOcnl2SGJvcDZKNmM4NTJkODhcL2Y1WVI2M0R0Z1g3SnhjVW1cL0xpQktHSE1nQXBDNGJpR0pGXC9sU1JcLzFXaVRPUThTTCtQUThZVUJPemJiZnRubUphOEpnZHZTXC8iLCJtYWMiOiIyNTk0YzkwMWRkYzAzZmMxMjY4ZjExY2FmNDM1MTI1Mzk4ZDJiNzc5MWY1NjMyMDYwZWVmMTZmOTIwODQ4ZjY4In0=
eyJpdiI6IkNTMFRiZDBsMWZVWFhqM29kRjdZZ2c9PSIsInZhbHVlIjoiamdUeWltOFd1SHBaK0xvczFkTUxQaExVTzZXblhqY01qdUlFNGpFN2xwN201NVlLMko4aXVFUUtDcFNpRHhcL1l6TjlIenVpK09MNlJkOFdHM1VIc3NCVTlKdFEwdW9wS1pIT1YwK0kydkFDTjdCTmJReUpIaVUzSzFyV1M5SmhXYmtlZjVwME8zQmFkRytURElIU2RBRExCR0VUVFJTTHV1YVM1cUJRVnZhNnVPbHgxN3lqT2x0anJXSjBrS2RJc0x0SDNYZXVXZjNcL0x1aVM2ME1SY3JBPT0iLCJtYWMiOiI0OGYyY2ExZGQ2MDI3NjgwNTNiYTJmNTVhYTJiNTM5NmNhM2NjZGUzYWJiYWI2NDE1NmM2M2QxYmNkMGI2NzhkIn0=

Ngụy Văn Tường mặc quần áo của ba nuôi bước xuống lầu, vừa đến sảnh thì thấy Ngụy Trung Nghĩa đang nằm trên ghế sô pha, nhìn thấy vết máu trên bàn và nhìn thấy Ngụy Lương Huân đang khóc lóc thảm thiết.

Ads
';
Advertisement