Ông ta chắp tay với Giang Nghĩa: “Không biết tên ân nhân là gì?”
“Giang Nghĩa.
“Ân nhân Giang Nghĩa, ơn huệ lớn lao này, cả này này tôi sẽ không bao giờ quên!”
Giang Nghĩa xua tay: “Không cần thế đâu, tôi nói rồi, chúng ta đang làm giao dịch”
Ngừng lại giây lát, Giang Nghĩa nói tiếp: “Tôi đã chữa khỏi bệnh cho vợ ông để bày tỏ lời xin lỗi. Đáng lẽ tôi không nên tùy tiện xông vào nhà ông và đánh bầy sói của ông. Bây giờ ân oán giữa chúng ta đã giải quyết xong, ông có thể nói cho tôi biết tung tích của nấm linh chi ngàn năm tuổi được chưa?”
Hồ Lang trả lời: “Nghe nói ở núi Vân Lĩnh có một cây nấm linh chi ngàn năm tuổi, sử dụng đúng cách có thể cải lão hoàn đồng, thay da đổi thịt. Cây linh chi này được người thủ hộ núi Vân Lĩnh bảo vệ. Địa điểm cụ thể chỉ có thủ lĩnh của các đời thủ hộ mới biết được.
“Thủ lĩnh của thế hệ này chính là người giàu nhất khu vực Vân Lĩnh - Ngụy Trung Nghĩa!”
“Nếu tìm được Ngụy Trung Nghĩa thì sẽ biết được tung tích của cây nấm linh chi ngàn năm tuổi.
Nghe được tin tức này, Giang Nghĩa cảm thấy rất vui.
Mặc dù vẫn còn một chặng đường dài để tìm được nấm linh chi, nhưng ít nhất truyền thuyết này đã được xác nhận, nấm linh chi là có thật, thế là đủ.
“Ngoài ra..” Hồ Lang nói tiếp: “Với tư cách là người thủ hộ của Vân Lĩnh, qua nhiều thế hệ, gia tộc của Ngụy Trung Nghĩa đã coi nhiệm vụ của mình là bảo vệ Vân Lĩnh. Bọn họ sẽ không thể dễ dàng trao những dược liệu quý giá như nấm linh chi ngàn năm cho người ngoài”
“Nếu thật sự muốn lấy được chúng, rất có thể sẽ bị gây khó dễ. Nếu không ngoài dự liệu, Ngụy Trung Nghĩa sẽ yêu cầu các người hoàn thành ba việc. Đây là
chuyện mà bất cứ ai đến cầu xin ông ta đều sẽ gặp phải.
Giang Nghĩa hỏi: “Ba việc gì?"
Hồ Lang nói: “Tôi chỉ biết hai việc trong số đó, về phần việc cuối cùng kia, tôi cũng không rõ, đến lúc đó các người sẽ biết thôi.”
Sau đó, Hồ Lang nói với Giang Nghĩa hai việc mà ông ta biết, không chỉ vậy, ông ta còn giúp Giang Nghĩa xử lý tốt hai việc này.
Bằng cách này, Giang Nghĩa chỉ cần hoàn thành việc cuối cùng.
Chuyến đi này không phải là vô ích.
Giang Nghĩa nháy mắt với Bạch Dương, Bạch Dương lập tức hiểu ra, anh ta lấy ra một tấm chi phiếu đưa cho Hồ Lang: “Ba mươi tỷ đây, ông giữ đi
Ba mươi tỷ?
Hồ Lang ngây người: “Các người cho tôi nhiều tiền thế làm gì?”
Giang Nghĩa nói: “Đương nhiên là tiền để mua thông tin. Thông tin của ông rất quan trọng đối với chúng tôi, ông xứng đáng với số tiền đó.”
“Nhưng... quá nhiều rồi”
“Không nhiều đâu. Giang Nghĩa nói: “Bệnh hen suyễn của vợ ông tuy đã khỏi, nhưng bà ấy vẫn cần tĩnh dưỡng, nếu không sẽ có nguy cơ tái phát. Tôi kiến nghị ông cầm ba mươi tỷ này đến Tam Á mua một căn nhà rồi sống ở đó. Nhiệt độ ở đó thích hợp để dưỡng bệnh, số còn lại ông có thể mua thêm thuốc bổ. Ba mươi tỷ có thể sẽ không đủ, về sau ông phải tự mình cố gắng.
Hồ Lang rất cảm động.
Ông ta biết Giang Nghĩa đã nghĩ chu toàn cho bọn họ.
Sống tới từng tuổi này nhưng đây là lần đầu tiên Hồ Lang cảm nhận được sự ấm áp của thế giới.
“Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều!”
Giang Nghĩa xua tay: “Được rồi, chúng tôi còn phải đi gặp nhà giàu nhất ở Vân Lĩnh, cho nên không nán lại nữa, có duyên sẽ gặp lại”
Hồ Lang tiễn Giang Nghĩa và Bạch Dương xuống núi, nhìn họ đi xa.
Người vợ dựa vào vai ông ta, mừng rỡ.
Hai người tựa vào nhau, tình nồng ý đậm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất