Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)

 

Thật ra Khương Lị biết Giang Nghĩa rất khó xử, bảo một bác sĩ có y thuật cao như vậy đi khám bệnh cho một con chó, nói ra thật sự có chút ức hiếp người khác. 

Nhưng Văn Vân Chi đã quen thói tùy hứng, ngang ngược, hôm nay anh không chữa khỏi cho con chó này, sau này sợ là Giang Nghĩa sẽ gặp rất nhiều phiền phức. 

Rất bất lực. 

Giang Nghĩa đi đến, không đợi anh đi đến gần, con chó Chihuahua kia không ngừng sủa gâu gâu về phía Giang Nghĩa. 

Bởi vì đã mấy ngày không ăn gì, nên Chihuahua vô cùng gầy gò và yếu ớt, tiếng kêu cũng lộ rõ sự mệt mỏi. 

Giang Nghĩa dừng lại, cẩn thận quan sát Chihuahua. 

Nhìn, ngửi, hỏi, sờ nắn. 

Không chỉ dùng cho con người, mà nó còn có tác dụng với động vật. 

Giang Nghĩa tiến hành kiểm tra vô cùng kỹ lưỡng cho Chihuahua, nhưng kết quả vẫn không phát hiện ra bất kỳ bệnh trạng gì. 

“Kỳ lạ. 

Anh cau mày, có chút khó hiểu, lẽ nào sự hiểu biết về động vật của anh không đủ sâu, nên không thể phát hiện ra bệnh? 

Lúc này, Văn Vân Chi nói: "Có phải không khám ra bệnh? Không chỉ có một mình cậu, tôi đã mười mười mấy bác sĩ thú y đến khám, nhưng không có ai có thể chữa khỏi” 

Bác sĩ thú y mà Văn Vân Chi mời đến chắc chắn là những người có trình độ rất cao. 

Bác sĩ thú y chuyên nghiệp còn không khám ra được, Giang Nghĩa thật sự có chút lo lắng. 

Đúng lúc này, Giang Nghĩa bất ngờ phát hiện ra một chuyện, chính là ánh mắt của Chihuahua hình như có chút bất thường. 

Tình cảm của chó thực sự vô cùng phong phú, trong ánh mắt của nó cũng ẩn chứa rất nhiều tình cảm. 

Phải quan sát kỹ thì bạn mới có thể hiểu được nó đang nghĩ gì. 

Một lúc sau, Giang Nghĩa cười nói: “Tôi biết rồi, thực ra Chihuahua không có bệnh gì cả” 

Không bị bệnh? 

Không bị bệnh vậy tại sao nó lại không ăn uống gì? 

Không đợi Giang Nghĩa giải thích, một người đàn ông đã xách hòm thuốc đi vào, xem thường nói: “Tên lừa đảo từ đâu đến đó, ở đây nói vớ nói vẩn? Không có bệnh, không có bệnh tại sao không ăn uống? Cái tên lừa đảo này, không hiểu thì đừng có mà nói linh tinh có được không?” 

Mọi người quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông trung niên, mặt tròn, tai to. 

Văn Vân Chi vừa nhìn thấy ông ta, lập tức nở nụ cười. 

“Bác sĩ Tần, cuối cùng cũng đợi được ông đến!” 

Khương Lị ở bên cạnh Giang Nghĩa, nhỏ giọng nói: “Tần Đông Cường này là một bác sĩ thú y nổi tiếng ở Thủ Đô, khoảng thời gian trước ra nước ngoài khám bệnh cho chó cưng của Vương công quý tộc, hôm nay mới trở về” 

Giang Nghĩa gật đầu. 

Hóa ra là bác sĩ chuyên ngành đã đến, chả trách Văn Vân Chi vui vẻ như vậy. 

Thái độ của Văn Vân Chi với Giang Nghĩa và với Tần Đông Cường hoàn toàn khác nhau, bà ta khách khí nói với Tần Đông Cường: “Bác sĩ Tần, ông có về kịp lúc đúng là quá tốt rồi, mau xem xem, con trai của tôi rốt cuộc đã bị bệnh gì?” 

Tần Đông Cường đi đến, liếc nhìn hai cái, cười nói: “Con trai bà vẻ mặt suy nhược, đây là do dạ dày và ruột có vấn đề, yên tâm đi, chỉ cần tiêm một mũi là không sao.” 

“Đơn giản như vậy sao?" 

“Đương nhiên.” 

Tần Đông Cường vừa lấy hộp kim tiêm từ trong hòm thuốc ra vừa nói: “Bà Văn, tôi đã nói rồi, cứ đợi tôi về, tại sao bà không nghe? Còn tìm một tên lừa đảo đến, suýt nữa vì 

sai lầm mà gây ra chuyện lớn rồi!” 

eyJpdiI6InlQaUVtUWZEektReHA3bUNHZzJNb0E9PSIsInZhbHVlIjoiYnFha21XUE1zZkVnU0tXRmdVUFB4WTJ1ZnhwWkQwT2VCYUJSYWNpV0dldVl6NGRITTRYdHhkeVZiUStWU1gwTm9qWUxRR0xxN1dLZHRteSs3R1NxNFkyS0NKNUNLZjdRRXdOeElKMTh1aDlMd1d3M3FlblhQOWVWMlpVMWJObTI0QXJJNm1NTmg3VjNGSnZERWZhUVlBXC93MGppMmpyUUJUNjhteHgxY000R1wvR2xnSDJqWGtiTnVTN2creGhEN2FscU44cjJPcFg0b3VuTTlVZ1JvSlNvbVFaT0JJT3B0WjJTaWFlZUtIMlVWMGhMMUhxaGlNTVlEZnJjNlY5bFRlV3pPOXVVTjdJRmZiKzNjOTV1ZlBlQzN6ZGppTFphXC9tVlArR2phd1hESEZJcmVtcVNHa1htenpuUWl6aE9ONUtQNkRBYm1WWVh4YkFxWVljaXN5UFlWWDFwRGJRemw2TExHNmhuMVFsQUc5NVFncVBOdCt0M3pQS1BYeEVIS3kwVGFTUHVCN0pWTDVcL3M3cXY3NzBhOGpGMm4yRWRPZjhtWGJaTGFhM2VMUDA9IiwibWFjIjoiMzJiMzk5NDg1Yjc2MzM1YTgyZThhODVlMjIzZDdiNzdhMWJhNzM1YzM5ZTI3ZjEyN2MyYjZkNzIxZDFkOTU0ZSJ9
eyJpdiI6IlB3bUFUMkd1QmpEVUt3blFoZml5YkE9PSIsInZhbHVlIjoiNlp4dlwvcnJxd1c2T05nMUJ6RjBoSDQxdkdYQWhHYXBla1BEdU5cLzlqdUtnMHMwSldSZ2h2eXg4WTBEVVgzcTU2OXFzQUZuNnlucGNha2llVlgzQXYxN3R2VlN2T29vTUJNbFZ1NitVRTByWDhxNTU0TngwaTdyaWlmanVkY1NDeWwzSXRtZmJkVERoY05Ea0lRZWhnSmw1UGlIMk9zSHhvWTJHbHA0RTJtT2M0Z1wvK1R0OHVwdGRvZ2xuazFLOUtkOW5rR1ZQUWh5MDd3S3NyUmkzXC9Za0djOUtPYUlGcWlXaEM3dE5KNXlNVFA1b2cwTENYY1AwUzNqXC9vamgyRSt0M1wvNEpubjROTFVQSlFYd0pCZ0FBMnZMWWZER0RyN1Z2YmNMUGZROTl0RGs9IiwibWFjIjoiYjE1Y2M4ODIwNzRiZGM1ODdmNzA4MGJlNzNlNGVhNjUxY2VlZWY4OTUxMWY4Njk4YjdlNzAxMWRjZGU0NDIxNCJ9

Bà ta lườm Giang Nghĩa, chỉ ra ngoài cửa nói: “Được rồi, tôi đã biết rõ cậu chính là một tên lừa đảo, bây giờ cậu có thể cút đi rồi!”

Ads
';
Advertisement