Dương Chấn vừa lăn vừa bò đi tới, nhưng chưa kịp chạm tay vào tảng đá đã bị Thiên Vương hất ra khỏi cửa mật thất.
Nhưng Dương Chấn vẫn giữ thái độ kiên định, mặc dù hơi thở yếu ớt nhưng anh vẫn cố gắng bò về phía mật thất.
Tuy hành động của Thiên Vương lúc này nhìn có vẻ rất tuyệt tình nhưng trong lòng ông ấy cũng vô cùng khó chịu, dù sao cũng là máu mủ của mình, từ khi sinh ra đến năm mười tuổi vẫn luôn xuất sắc.
Lúc này sở dĩ ông ấy phải làm vậy là vì tổ tiên Thiên Địa Tông đã để lại quy định, những người không có thiên phú tu hành thì không có tư cách đi vào mật thất này.
Mỗi lần giáng một chưởng vào người Dương Chấn, trái tim của Thiên Vương cũng rỉ máu, nói chính xác thì là đánh thẳng vào thiếu tông chủ Thiên Ngạo.
Những người có mặt đang tu luyện cùng Thiên Vương là ba mươi trưởng lão và cao thủ hàng đầu của Thiên Địa Tông.
Nhìn thấy sự quật cường, kiên định của Dương Chấn, họ cũng cảm thấy vô cùng cảm động.
Mặc dù có nhiều người coi thường thiếu tông chủ Thiên Ngạo, nhưng điều này không đại diện cho tất cả.
Lúc này, một trưởng lão không nhịn được nữa, thở dài một hơi, thận trọng nói với Thiên Vương: "Tông chủ, hay là cho Thiên Ngạo một cơ hội, tôi thấy cậu ấy cũng thành tâm muốn đi hết con đường tu hành"
Một người vừa lên tiếng thì lập tức có thêm người thứ hai rồi thứ ba, tất cả đều cố gắng thuyết phục Thiên Vương.
"Trạng thái tu vi của Thiên Ngạo hiện tại không phải do cậu ấy không cố gắng, những năm gần đây, cậu ấy đã nỗ lực như thế nào trên con đường tu hành, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, vậy thì cho cậu ấy thêm một cơ hội đi."
"Mặc dù hiện tại Thiên Ngạo không có chút tu vi nào nhưng từ lúc sinh ra cậu ấy đã là một kỳ tài có một không hai, tôi đoán tình trạng hiện tại của cậu ấy chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, chỉ cần bồi dưỡng đúng cách thì sẽ có cơ hội khôi phục, tông chủ, xin ngài chớ bỏ qua một Thiên Ngạo như vậy."
Trong nháy mắt, ba mươi trưởng lão và mười mấy cao thủ đều lên tiếng, trong lòng Thiên Vương bắt đầu do dự.
Thật ra trong thâm tâm Thiên Vương vẫn hy vọng thiên phú tu hành của Thiên Ngạo có thể khôi phục hơn bất kỳ ai khác, nhưng quy củ do tổ tiên để lại buộc ông ấy phải tuyệt tình như vậy.
Lúc này, các trưởng lão vừa mở miệng, trong lòng ông ấy cũng đã có quyết định.
Lúc này, lão già chặn Dương Chấn trước ao, gọi anh là phế vật cũng lên tiếng.
Ông ta là nhị trưởng lão của Thiên Địa Tông, nhưng ông ta lại coi trọng Thiên Cuồng hơn, lúc này đương nhiên sẽ không cầu xin cho Thiên Ngạo.
"Có đệ tử nào có thiên phú kém mà lại không kiên trì đâu? Chẳng lẽ chúng ta cũng phải cho họ cơ hội? Nếu như vậy chẳng phải sẽ loạn hết lên sao?"
"Làm việc gì cũng phải tuân thủ quy củ, đặc biệt là đối với một đại tông môn như Thiên Địa Tông chúng ta, chúng ta càng phải tuân thủ tông quy, cho dù là tông chủ đại nhân cũng không dám thay đổi tông quy, có đúng không?"
Nhị trưởng lão nói xong, lập tức nhìn về phía Thiên Vương, cố ý hỏi: "Tông chủ, tôi nói không sai chứ?"
Thiên Vương khẽ cau mày, ông ấy vốn dĩ muốn thương lượng với các trưởng lão cho Thiên Ngạo một cơ hội nhưng giờ nhị trưởng lão đã nói vậy, ông ấy là người đứng đầu một tông phái, đương nhiên không thể nói gì thêm nữa, chỉ có thể ừ một tiếng.
"Chỉ cần Thiên Cuồng cố gắng tu luyện, trong vòng ba năm, Thiên Địa Tông chúng ta nhất định có thể giành được vinh quanh một lần nữa"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất