Không ngờ tông chủ Thiên Vương thường ngày vẫn luôn yêu thương Thiên Ngạo giờ phút này lại ra tay đánh bị thương Thiên Ngạo.
Dương Chấn với thân phận Thiên Ngạo lập tức bay ra ngoài, thấy ngực như bị ai bóp nghẹt, cảm giác như tim cũng sắp vỡ ra.
Dương Chấn từ dưới đất bò dậy, cảm thấy không cam lòng, mắt đỏ ngầu nhìn Thiên Vương, tuy đã suy yếu nhưng anh vẫn kiên định nói: "Cha, con muốn tu luyện...
Trước đây, đúng là Thiên Vương rất coi trọng Thiên Ngạo bởi vì ngay từ khi ra đời anh ta đã có thiên phú tu hành phi phàm. Tuy nhiên, trong hai mươi năm qua, Thiên Ngạo đã mất hết thiên phú tu hành, sự kiên nhẫn của ông ấy cũng dần mất đi.
Lúc này, Thiên Vương nhìn Dương Chấn, trong mắt chỉ còn sự thất vọng.
Một lát sau, Thiên Vương nhàn nhạt nói: "Theo quy củ tổ tiên Thiên Địa Tông để lại, đệ tử không có thiên phú tu hành sẽ bị đuổi ra khỏi Thiên Địa Tông, nhưng ban đầu con là đứa con trai cha coi trọng nhất nên cha cho con cơ hội ở lại Thiên Địa Tông."
"Tuy nhiên, phương diện tu hành chỉ có thể dựa vào chính bản thân con, nếu như không luyện được đến ba con cá sơ kỳ, Thiên Địa Tông sẽ không giúp đỡ con thêm bất cứ điều gì nữa"
"Tốt nhất là con nên dẹp bỏ chuyện tu hành này đi, làm một người bình thường trong Thiên Địa Tông cũng tốt, ít nhất con sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc"
Nghe được lời này, Dương Chấn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
"Không... không! Cha, tin con đi mà, con có thể làm được, con nhất định sẽ trở thành một cao thủ xuất sắc như cha, xin cha đừng bỏ con, cha chỉ cần ở bên cạnh hướng dẫn cách tu hành là được, trước đây thực lực của con cũng đã đạt đến Hóa Thần cảnh giới đỉnh phong rồi..."
Dương Chấn nằm trên mặt đất, rối rít cầu xin Thiên Vương.
Nhưng sau khi nghe được lời này của Dương Chấn, sự thất vọng trong mắt Thiên Vương lại càng trở nên sâu đậm, ông ấy ủ rũ thở dài, ngắt lời của Dương Chấn, lạnh lùng nói: "Thiên Ngạo, cha không trách con chuyện không có thiên phú tu hành, dù sao đây cũng là ý trời, không phải chuyện con có thể thay đổi được." "Nhưng về phương diện làm người, phải đầu đội trời chân đạp đất, con có thể có ý chí, nhưng không bao giờ được ba hoa khoác lác!"
Hiển nhiên là Thiên Vương không tin Dương Chấn có thực lực đạt tới Hóa Thần cảnh giới đỉnh phong.
Dương Chấn không nhớ rõ thân phận thực sự của mình, nhưng lại mơ hồ nhớ ra mình đã từng ra ngoài, trước khi trở lại Thiên Địa Tông đã có tu vi rất cao.
Nhưng không biết tại sao sau khi trở về Thiên Địa Tông lại trở thành một kẻ vô dụng.
Thiên Vương nói tiếp: "Ra ngoài đi, sau này đừng đến mật thất này nữa, nếu không giết chết không luận tội"
"Còn nữa, tư cách ứng cử viên cho vị trí thiếu tông chủ của con cũng không còn giá trị nữa. Vừa hay hôm nay con có mặt ở đây, để kiếm Thiên Tử lại đi, Thiên Địa Tông chỉ cho phép cao thủ chân chính sở hữu kiếm Thiên Tử"
Thiên Vương nói xong bèn đưa tay về phía Dương Chấn.
Dương Chấn lập tức nóng nảy, anh có thể chấp nhận hủy bỏ tư cách ứng cử viên cho vị trí thiếu tông chủ bởi vì anh không có chí hướng trở thành tông chủ, điều anh muốn chỉ đơn giản là đạt được thực lực cao cường.
Thiên Vương không chịu hướng dẫn anh tu hành, anh chỉ đành chấp nhận số phận, nhưng ông ấy lại muốn lấy đi cả kiếm Thiên Tử, vậy thì anh không thể đồng ý được.
Dương Chấn lập tức ôm chặt kiếm Thiên Tử trong ngực, bày ra khí thế đừng hòng ai cướp đi được.
Thế nhưng linh khí trong tay Thiên Vương sôi trào, ông ấy chỉ giơ tay một cái, cơ thể Dương Chấn đã không khống chế được, hai tay cũng không tự chủ mà buông lỏng.
Hai mắt Dương Chấn lập tức đỏ lên, anh điên cuồng lao về phía tảng đá: "Kiếm Thiên Tử của tôi, trả lại cho tôi...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất