Mắt Hà Trường Vũ đỏ hoe: “Không giấu gì công tử, trước đây nhà ta cũng thuộc hàng gia cảnh sung túc, có cả nhà cao vườn rộng. Cha ta là một thợ chạm ngọc có tiếng ở Bắc Thương Quốc, nhưng bốn năm trước, ông ấy bị người cùng nghề lừa đến một thung lũng, bảo rằng ở đó có ngọc thượng hạng.
Kết quả là chẳng thấy ngọc đâu, người thì suýt nữa đã không về được, may mà gặp được một vị cao nhân lánh đời chỉ đường ra. Nhưng sau khi trở về, không lâu sau cơ thể ông ấy bắt đầu yếu đi, rồi trên mặt xuất hiện luồng khí đen, ai nhìn thấy cũng đều sợ hãi, thậm chí đám trẻ con còn bảo là yêu quái.
Gia chủ đã mở một cuộc họp gia tộc rồi đuổi nhà ta ra khỏi dòng họ. Nhà ta không dám ở lại trong thành nữa, thế là tìm đến đây, tự tay dựng mấy gian nhà, sống qua ngày cũng đã hơn ba năm.
Ông lão rơi nước mắt: “Cha liên lụy đến con rồi. Con vốn... vốn có tài thăm dò mỏ khoáng, lẽ ra phải có tương lai xán lạn hơn.
“Cha, con là con trai của cha, sao lại nói là liên lụy hay không chứ”
Đáy lòng Tần Phong Hi khẽ dao động: “Thăm dò mỏ khoáng ư?”
“Là tìm ra các mỏ ngọc hay mỏ sắt gì đó. Từ nhỏ ta đã hứng thú với chuyện này, cũng có thể cảm nhận được vài thứ” Hà Trường Vũ nói với vẻ mặt chán nản: “Nhưng cũng vô ích thôi, trước đây họ chẳng mấy ai tin ta.
Tần Phong Hi trầm ngâm một chút: “Ông cụ, ông đã gặp phải chuyện gì khi đến thung lũng”
Ông lão nhắm mắt lại, kể lại bằng giọng yếu ớt.
Đó là một thung lũng kỳ quái, dường như cây cối nơi đó đều thành tinh vậy, đi thế nào cũng chỉ loanh quanh mãi không thoát ra được. Ban đêm có tiếng kêu khủng khiếp, còn có những bộ xương tự di chuyển.
Ông mơ hồ đi theo một bộ xương vào trong một cái hang, không nhìn thấy rõ được xung quanh nên đã rơi xuống một vũng nước. Đến khi ngã xuống mới phát hiện vũng nước
đó có màu đen. Ông sợ hãi bò dậy, chạy ra khỏi hang, nhưng bên ngoài lại có thêm nhiều bộ xương bao vây lại.
Cuối cùng, ông được một ông lão tóc bạc, râu trắng cứu thoát, nhưng sau khi chỉ đường ra khỏi thung lũng, ông lão đó liền biến mất. Ông từng nghĩ rằng có lẽ đó là thần tiên.
“Vậy nên, luồng khí đen trên người ông không phải do trúng tà, mà có lẽ liên quan đến vũng nước đen kia. Ông nghĩ lại xem, lúc rơi xuống có phải đã uống vài ngụm nước không?” Tần Phong Hi hỏi.
Ông lão cẩn thận suy nghĩ lại, hoảng sợ gật đầu: “Có, có, có, vì lúc đó hoảng loạn, chắc chắn ta đã sặc mấy ngụm nước vào bụng”
“Tiểu công tử, công tử biết cách chữa sao?” Hà Trường Vũ thấp thỏm nhìn nàng.
Tân Phong Hi gật đầu: “Thử xem sao. Nếu đúng là uống phải nước có vấn đề, có lẽ nôn ra và dùng kim châm để đẩy luồng khí đen đó ra ngoài là được.
“Vậy thì thử đi, xin công tử cứu mạng!” Hà Trường Vũ nói rồi định quỳ xuống trước mặt Tần Phong Hi, nhưng nàng đỡ hắn ta dậy: “Không thử cũng phải thử, tình hình đã thế này rồi, nếu còn không thử, có lẽ sẽ không cứu nổi nữa.
Nàng đọc tên vài món đồ cần chuẩn bị cho Hà Trường Vũ, rồi tự mình rút một chiếc hộp dài từ thắt lưng ra, mở hộp ra, một hàng châm bạc dài sáng bóng lấp lóe dưới ánh
nến.
Hà Trường Vũ mở cửa bước vào, theo sau là Xuân Nương. Một người thì xách theo một ấm nước nóng lớn, người kia xách một thùng gỗ trống, tay còn lại bê một chậu nước ấm, trong chậu có ngâm sẵn khăn sạch.
“Công tử, canh gà đang hầm!” Xuân Nương nhìn hàng châm bạc, có chút sợ hãi.
“Ừ, đặt đồ xuống, đặt thùng trống cạnh giường. Hà Trường Vũ, ngươi đến giúp ông lão cởi áo ngoài ra. Xuân Nương, cho ngươi túi thuốc này, ngươi đổ một nửa vào nồi canh gà hầm, phần còn dư lại thì mang đến cho ta” Tần Phong Hi lấy một chiếc bình nhỏ từ thắt lưng ra, bên trong là dược liệu bổ máu, đây là thứ nàng lấy trộm từ kho của Độc Nhãn, để tiện mang theo, nàng đã nghiền thành bột hoặc cắt nhỏ. Loại dược liệu này rất quý giá, phần còn dư lại nàng chắc chắn sẽ giữ lại.
Xuân Nương cầm bình thuốc đi ra ngoài.
Hà Trường Vũ giúp ông lão cởi áo ngoài ra. Hiện tại hắn ta không biết Tần Phong Hi là nữ, nên không có bất kỳ áp lực gì. Nhưng Tần Phong Hi vừa nhìn thấy thân hình ông lão thì lập tức nhíu mày. Gầy, gầy đến bất thường, chỉ còn da bọc xương, có thể thấy rõ toàn bộ khung xương, chẳng còn chút thịt nào. Với cơ thể như vậy mà còn muốn lấy máu, không biết liệu có chịu đựng nổi không.
Tân Phong Hi do dự một chút, cắn răng, rồi lấy một viên đan dược từ thắt lưng ra. Vừa lấy thuốc ra, Hà Trường Vũ đứng bên cạnh đã ngửi thấy một mùi thuốc thoang thoảng, hắn ta lập tức chấn động.
Hà Trường Vũ vô cùng ngạc nhiên, dù gì hắn ta cũng không phải người dân quê thật sự, ít nhiều cũng có chút hiểu biết. Hắn ta biết viên đạn dược này chắc chắn không phải loại thuốc tầm thường, chỉ cần ngửi mùi hương đã có hiệu quả như vậy, huống chi uống vào? Lúc này hắn ta mới hiểu tại sao vừa rồi Tần Phong Hi lại có vẻ mặt đau lòng và tiếc nuối đến thế.
Dù gì bọn họ cũng chỉ là người xa lạ, chỉ có chút giao tiếp xin trú nhờ một đêm thôi, phải hy sinh một viên đan dược như vậy, người bình thường sao mà nỡ chứ?
Nhưng hắn ta vừa định lên tiếng, Tần Phong Hi đã nhét viên thuốc vào miệng cha hắn ta.
“Đây là thuốc gì mà thơm thế này?”
Hà Trường Vũ nghe cha nói, giọng ông dường như đã khỏe hơn trước. Quả nhiên, thuốc này có hiệu quả.
Tần Phong Hi cũng không phải kiểu người tốt âm thầm làm việc thiện. Nàng thản nhiên nói: “Thuốc này là thuốc đại bổ, nhưng dược tính rất ôn hòa, không sợ cơ thể yếu sẽ không tiếp nhận được, hơn nữa tác dụng rất nhanh chóng. Cơ thể ông lão quá yếu, lát nữa còn phải nôn ra máu đen, nếu không bồi bổ một chút, sợ rằng sẽ không chịu nổi. “Đa tạ tiểu công tử, đa tạ tiểu công tử. Cha con họ nghe giọng nói bình thản của nàng, nhưng vẫn nhận ra sự quý giá của viên thuốc này. Có lẽ đây là loại thuốc hiếm có khó tìm, giờ đây lại để cha hắn ta dùng thì quả thật là ân huệ to lớn.
“Được rồi, ta bắt đầu đây. Một lát nữa sau khi ta châm cứu, ông sẽ cảm thấy vô cùng buồn nôn, đừng cố nhịn, thùng ở đây, cứ nôn hết ra.
Ông lão gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Tần Phong Hi lập tức bắt tay vào việc. Tốc độ của nàng rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã cắm gần hai mươi cây châm vào các huyệt đạo trên người ông lão. Động tác tay của nàng như đang múa, khiến Hà Trường Vũ hoa mắt chóng mặt. Trong lúc hắn ta còn chưa hết choáng váng, ngón tay nàng lại bay múa, rút hết đống châm về.
Quả nhiên ông lão lập tức ngồi bật dậy, gục xuống mép giường và nôn thốc nôn tháo vào chiếc thùng.
Thứ ông nôn ra là máu, nhưng toàn bộ đều là máu đen.
Ông già vừa nôn, sắc đen trên mặt đã dần dần phai đi. Đến khi ông nôn ra gần nửa thùng máu, ánh mắt và sắc mặt của ông đã thực sự trở lại bình thường, chỉ còn lại sự nhợt nhạt do bệnh tật lâu ngày. Vẻ nhợt nhạt này cũng là điều bình thường, bởi ông đã bệnh quá lâu, lại không được thấy ánh sáng mặt trời suốt một thời gian dài.
Chờ đã, không được thấy ánh mặt trời?
Tần Phong Hi bất chợt nhớ đến điểm này, thế là liền thay đổi sắc mặt, tay cầm một cây châm, lập tức châm vào đỉnh đầu ông lão.
Rất nhanh sau đó, những tia khí đen từ đỉnh đầu ông lão dần dần chuyển xuống trán, cuối cùng dừng lại ngay giữa ấn đường. Tân Phong Hi lập tức cắm thêm vài cây châm ngắn vào vị trí đó, giam giữ luồng khí đen. Nàng quay sang Hà Trường Vũ: “Mau đi tìm một con đỉa đến đây”
Đừng tưởng những gì nàng làm đều là những phương pháp cao siêu, đôi khi các mẹo vặt dân gian ở nông thôn cũng rất hữu hiệu.
Nàng không tin ở đây lại không có đỉa.
Hà Trường Vũ cũng nhìn thấy luồng khí đen đang di chuyển, vội vàng chạy ra ngoài tìm đỉa.
Trong gian nhà chính, Phạm Trường Tử đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì lẩm bẩm một câu: "Ả tiện nhân kia đúng là nhiều chuyện!”
Nạp Lan Tử Lâm đã trải xong giường, thở dài: “Sư phụ, để Tử Lâm ra ngoài xem sao, ngài cứ nghỉ ngơi đi.
“Xem gì chứ, có gì hay mà xem” Phạm Trường Tử lườm hắn ta một cái rồi tự lên giường nằm. Nạp Lan Tử Lâm liền bước ra ngoài, đúng lúc bắt gặp Hà Trường Vũ cầm một cái bát sứ đi vội vào căn phòng bên phải, đến mức không kịp đóng cửa. Hắn ta liền bước theo vào.
Hắn ta nhìn thấy Tần Phong Hi nhận lấy cái bát, đổ thứ trong bát lên ấn đường của ông lão, đó là một con đỉa đen! Vừa tiếp xúc với da, con đỉa lập tức chui vào trong để hút máu. Nhưng nó không hút được máu, mà thay vào đó là luồng khí đen.
Ngay khi nó sắp chui hẳn vào trong, Tần Phong Hi cắm một cây châm dài vào và khều nhẹ một cái, nhấc nó ra.
Con đỉa bị nàng vứt đi, trùng hợp bay thẳng về phía Nạp Lan Tử Lâm. Hắn ta hoảng hốt, lập tức lùi lại, con đỉa đen ngòm, béo múp rơi xuống đất, quằn quại.
“Đốt nó đi” Tần Phong Hi nhíu mày, cố gắng kiềm nén cảm giác ghê tởm, nàng thật sự không thích loại sinh vật này, quá ghê tởm, dù nó đã giúp nàng một việc lớn.
Hà Trường Vũ liền thiêu hủy con đỉa đó, mùi hôi thối nồng nặc bốc lên. Tần Phong Hi mở hết cửa sổ ra, gió lạnh ùa vào, nhanh chóng thổi bay mùi hôi thối. “Ông ấy, ông ấy ổn rồi chứ?” Lúc này Nạp Lan Tử Lâm mới để ý thấy sắc mặt của ông lão đã trở lại bình thường: “Tần Phong Hi, rốt cuộc ngươi chữa bằng cách nào vậy?” “Ngươi cũng vừa nhìn thấy đấy thôi, nhờ công của con đỉa, ta chỉ tình cờ biết được cách này thôi.” Tần Phong Hi liếc nhìn Hà Trường Vũ một cái. Hà Trường Vũ hiểu ý, biết nàng muốn nói không được tiết lộ chuyện này với Nạp Lan Tử Lâm, bèn lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Nạp Lan Tử Lâm không tin, nhưng vừa rồi hắn ta rõ ràng đã thấy con đỉa hút ra luồng khí đen, nên cũng không còn gì để nói thêm.
Hắn ta cũng không muốn ở lại lâu trong căn phòng của ông lão bệnh tật đã lâu, bèn nhanh chóng lui ra ngoài. Lúc này ông lão mới mở mắt ra, cảm giác băng lạnh thấu xương đeo bám ông bấy lâu nay đã biến mất, cơ thể tuy vẫn còn yếu nhưng đã thôi nặng nề. Ông lập tức hiểu rằng mình đã được cứu, nước mắt dâng trào.
Xuân Nương mang canh gà đến, trả lại nửa lọ thuốc còn dư cho Tần Phong Hi. Tần Phong Hi mở ra ngửi một cái rồi mới yên tâm cất đi.
“Gạt hết váng mỡ đi, cho ông ấy uống canh suông thôi”
“Vâng, tiểu công tử, ta đã gạt rồi, ta còn dùng lá rau để thấm dầu nữa.
Tần Phong Hi gật đầu.
Nàng đi đến bên cửa, đột nhiên nhớ ra, quay lại hỏi: “Ông lão, ông có biết tên của thung lũng đã đến không?”
“Có, có tên, nhưng ta cũng chỉ sau này mới biết thôi, nếu biết sớm thì đã không đi rồi”
“Tên là gì?”
“Thần Ma cốc”
Trong lòng Tần Phong Hi khẽ chấn động.
Thần Ma cốc, hóa ra chính là Thần Ma cốc, nơi nàng đang định đến!
Tần Phong Hi trở về gian phòng bên trái, mấy chiếc bàn bên ngoài phòng được ghép lại thành giường, Trần Thập và Tân Nghĩa đang ngồi thiền để luyện công. Nghe thấy tiếng mở cửa, bọn họ nhảy xuống khỏi giường: “Sao rồi cô nương?”
“Ừ, đã cứu sống rồi.
Hà Trường Vũ bê một thùng nước nóng hổi tới: “Tiểu công tử, làm phiền ngươi đến nửa đêm rồi, ngâm chân đi, để xua tan khí lạnh. Vừa rồi đứng cạnh cha hắn ta lạnh cỡ nào hắn ta biết rất rõ, không ngờ Tần Phong Hi lại có thể ở lại lâu như vậy.
“Chờ đã, Hà Trường Vũ, cha ngươi đã khỏe lại rồi, các người có còn định ở lại nơi này không?” Tần Phong Hi bất chợt hỏi,
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất