Cát Anh vốn không thèm bận tâm đến nắm hạt dưa này, thậm chí còn cảm thấy bị sỉ nhục. Ông ta xuất sư đã mấy chục năm rồi, cho tới giờ chưa từng bị tiểu bối đùa giỡn như vậy. Ông ta lại cảm thấy lồng ngực sục sôi, chỉ muốn rạch nát cái miệng của Tần Phong Hi 

Nhưng khi nắm hạt dưa kia bay đến trước mặt, ông ta mới thầm khiếp sợ, nắm hạt dưa đó mang theo sát khí cực lớn, mỗi một hạt đều như muốn bắn nát mặt ông ta! 

Mũi kiếm của Cát Anh đã sắp chạm đến miệng của nàng, lúc này ông ta không thể không gấp rút thu hồi kiếm, còn mình thì vội vàng lùi lại, lật cổ tay, chém tan những hạt dưa kia. Nhưng đúng lúc này, ông ta lại nghe thấy Tân Phong Hi nói: “Nếm thử miếng bánh táo nữa này!” 

Ông ta còn chưa kịp nhìn thì đã bị một thứ gì đó đập vào mắt, cũng mang theo một nội lực thâm hậu. 

Cát Anh nổi giận, lần nữa lấy kiếm chém nát thứ kia! Nhưng ông ta không ngờ rằng sau khi thứ kia bị chém nát, mảnh vụn đều phun vào mặt mình, cùng với đó là vị táo đặc trưng. Mặc dù chỉ là bột nhưng có mang theo nội lực, tạt vào mặt khiến mặt ông ta nóng bừng. Lúc này ông ta mới nhận ra vừa rồi nàng nói là bánh táo! 

Vậy mà lại lấy đồ ăn vặt ra làm vũ khí! Đã thế ông ta còn trúng chiêu! Cổ họng Cát Anh sặc mùi tanh, thiếu chút nữa ông ta đã không kiềm chế được mà phun máu lên trời. “Tiện nhân, ngươi ức hiếp người quá đáng!” 

Cát Anh vung trường kiếm, hô lên một tiếng thật dài. Sau đó là hàng loạt tiếng vó ngựa vang lên, trong nháy mắt bụi đất bay mù mịt. Có khoảng bảy tám con tuấn mã đang lao nhanh về phía này, mới đó chúng đã đến trước mặt. Mấy người thúc ngựa cầm chiếc roi đồng loạt quất về phía xe ngựa của bọn họ. 

"A!" 

Rầm một tiếng, xe ngựa của Phổ Minh Châu và Hỉ Nhi bị quất tách làm đôi, Phổ Minh Châu và Hỉ Nhi vừa ôm nhau vừa hét lớn. Có một tấm ván sắp đập vào lưng bọn họ, Tân Nghĩa dùng kiếm hất tấm ván kia bay ra ngoài, đập vào một người đàn ông trong số đó. 

“Lão dâu dê đúng là vô liêm sỉ, một mình không đánh lại ta còn muốn nhờ người khác giúp đỡ. Giọng điệu của Tần Phong Hi sặc mùi khinh bỉ, suýt chút nữa đã làm Cát Anh 

tức chết. 

“Ngươi cứ mạnh miệng đi, ngược lại ta muốn xem lát nữa ngươi còn có thể nói chuyện được không! Lệ Tử Mặc! Nghe nói ngươi là nhân vật xuất chúng, là Đế quân của Phá 

Vực, sao thế, bây giờ chỉ biết trốn sau lưng phụ nữ à?” 

“Chủ nhân của bọn ta không ra tay là để ngươi sống lâu thêm một lúc, ngươi còn không cảm kích ư? Vậy được, chủ nhân, như hắn ta muốn, cho hắn ta đi tây thiên uống trà với 

Như Lai đi!” 

Lệ Tử Mặc hơi siết eo nàng, khẽ mắng: “Luyên thuyên” 

Hắn ôm nàng bay lên, nhưng không để ý tới Cát Anh mà là lao về phía mấy người đàn ông vừa thúc ngựa đến. Một chưởng giáng xuống, nội lực đáng sợ khiến hai người đồng thời rớt khỏi lưng ngựa, thi nhau phun ra máu. 

“Lẽ nào lại như vậy!” Cát Anh vốn là sắp bị tức chết, lúc này càng giận đến nỗi không thở nổi! Mấy người ông ta dẫn theo đều là thế hệ tinh anh mới của sư môn, thế nhưng lại không đủ để đối phó với Lệ Tử Mặc. 

Ban đầu ông ta có ý định để mình đấu với Lệ Tử Mặc, còn mấy sư chất này chỉ cần giết sạch đám thị vệ kia là được. Ai ngờ Lệ Tử Mặc vừa xuất chiêu đã tránh ông ta, ra tay với sự chất của ông ta! 

Nếu đã như vậy thì ông ta cũng làm tương tự! 

Cát Anh đang muốn đi giết Nguyệt Vệ thì giọng nói khiến ông ta nghiến răng nghiến lợi của Tần Phong Hi lại vang lên: “Này, lão râu dê, đối thủ của ngươi là ta cơ mà!” 

Giọng nói ấy đã ở ngay đằng sau lưng ông ta! 

Ông ta giật mình quay đầu, vất vả tránh khỏi lưỡi dao của Tần Phong Hi đang sắp cứa cổ mình. Nhưng con dao kia rất sắc, mặc dù không chạm vào cổ ông ta nhưng khí lạnh mà nó mang theo vẫn cắt vào da ông ta, khiến ông ta cảm nhận được cơn đau vô cùng rõ ràng, trong lòng khiếp sợ. 

Khi nhìn lại, Tân Phong Hi vẫn còn nằm trong lòng Lệ Tử Mặc! 

Lúc này nàng ra tay với ông ta, còn Lệ Tử Mặc vẫn một tay ôm eo nàng, chớp mắt đã lại chưởng một chưởng vào sư chất của ông ta! Hai người này tuy đang ôm nhau nhưng vẫn có thể ra tay cùng lúc không cùng hướng! 

Nhưng tại sao bọn họ cứ phải ôm nhau thế chứ? 

Dường như có gì đó vụt qua trong đầu Cát Anh, ông ta muốn chớp lấy suy nghĩ này. Nhưng con dao trong tay Tần Phong Hi lại đâm về phía cổ ông ta, cách đánh này là một sự 

sỉ nhục đối với ông ta! Chẳng lẽ nàng cho rằng có thể cắt đầu ông ta xuống sao? 

Ông ta thừa nhận công phu của nàng mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của mình, nội lực của nàng rất thâm hậu, nhưng dù sao nàng cũng mới chừng hai mươi tuổi, còn ông ta đã tung hoành giang hồ mấy chục năm rồi. Khi ông ta vang danh khắp chốn có lẽ nàng còn chưa chào đời! Lại muốn lấy đầu ông ta ư! 

“Tiện nhân, lần này không giết ngươi, ta không mang họ Cát!” 

“Ừ, gọi ngươi là lão râu dê cũng hay mà!” 

Tần Phong Hi đang cầm trên tay Phá Sát, bây giờ nội lực của nàng tăng mạnh, dùng Phá Sát càng có thể phát huy được uy lực của nó! Trong phút chốc ngay cả phòng thủ Cát Anh cũng phải mất rất nhiều sức. 

Lệ Tử Mặc thấy Nguyệt đã kiểm soát được tình hình bên đó, cũng không chú ý đến đám người kia nữa, lập tức ôm Tần Phong Hi đánh với Cát Anh. 

Bọn họ phối hợp rất ăn ý, mặc dù không phải cùng chung sư môn, vả lại thời gian quen biết nhau cũng không dài nhưng hai người họ đã cùng vào sinh ra tử biết bao nhiêu lần, trong lòng đều hiểu rõ đối phương, giống như tâm linh tương thông vậy. Tần Phong Hi muốn nhắm bên trái, hắn ắt sẽ không nhằm bên phải. 

Nhưng hai người cứ dính lấy nhau như vậy mà đánh khiến cho Cát Anh càng lúc càng nghi ngờ. Ông ta chợt nhớ ra trước kia từng có lời đồn, cứ vào ngày mười lăm hàng tháng, Lệ Tử Mặc sẽ mắc một căn bệnh lạ, miệng không thể nói, người không thể cử động, hệt như một kẻ tàn phế! Hôm nay vừa vặn là ngày mười lăm đúng không? 

Nhưng tại sao hắn không bị gì cả? Không đúng, không phải không bị gì mà là hắn không dám buông Tần Phong Hi ra! Cát Anh đột nhiên mở to mắt, ông ta cảm thấy mình đã chạm đến một chân tướng khiến người ta khiếp sợ! 

Liệu có khi nào Tần Phong Hi có liên quan đến bệnh lạ của Lệ Tử Mặc? Liệu có phải ôm Tần Phong Hi là sẽ ức chế được bệnh lạ của Lệ Tử Mặc hay không? 

Nếu là như vậy thì kẻ thù khắp thiên hạ của Lệ Tử Mặc hẳn là đều muốn lấy mạng của Tần Phong Hi! Nàng sẽ trở thành đối tượng mà rất nhiều người muốn trừ khử! 

Bởi vì chỉ có giết nàng, vào ngày mười lăm họ mới có cơ hội giết chết Lệ Tử Mặc! 

Ông ta trợn trừng mắt, bỗng dưng không muốn đánh nữa. Ông ta muốn rút lui, ông ta phải đi khỏi đây, phải lan truyền tin này, sau đó sẽ có người giúp ông ta lấy mạng nha đầu đáng ghét kia! 

Ông ta muốn cho nàng nếm thử cảm giác bị vô số người đuổi giết! 

Như vậy chẳng phải càng đã hơn so với việc chết trong tay ông ta sao? 

“Ha ha! Lệ Tử Mặc, ta biết ngươi... 

Ông ta còn chưa nói xong, lồng ngực đã đau đớn dữ dội, cùng lúc đó cơ thể tê rần, khí lực toàn thân giống như tan biến chỉ trong phút chốc. 

Cát Anh ngơ ngác cúi đầu nhìn xuống tim mình, chỉ thấy con dao vốn đang nằm trong tay Tần Phong Hi đã đâm vào cơ thể mình, chỉ còn thừa lại chuôi dao tinh xảo. 

“Ngươi, ngươi... “ 

“Ta cái gì mà ta, ngươi tính nói là ta muốn cắt đầu ngươi cơ mà, sao con dao lại biến thành phi đao rồi đúng không?” Tần Phong Hi nhìn ông ta bằng ánh mắt chế giễu: “Lão râu dê, ngươi bị ngốc hả, có phải ta chỉ học được một chiêu đâu. 

"Phut!" 

Vừa rồi nuốt xuống bao nhiêu máu, bây giờ cuối cùng cũng không kiềm chế nổi nữa, đều phun hết ra ngoài. Mà miệng hắn ta vừa phun máu, vết thương nơi ngực cũng càng chảy máu nhiều hơn. 

Bên kia, Nguyệt và Trần Thập đã giết sạch đám người kia. Sắc mặt Cát Anh xám xịt, ông ta ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống. Ông ta nghe thấy Tần Phong Hi nói bằng giọng điệu bình thản: “Trần Thập, giúp ta rút Phá Sát ra rồi rửa sạch nhé, cảm ơn. 

Giọng điệu ấy giống như thế nàng mới vừa thái thịt xong và muốn rửa dao vậy. 

Cát Anh đã không còn nghe thấy gì nữa, điều ông ta muốn nói dĩ nhiên cũng không còn cơ hội để nói ra. 

Vì bị thôi miên nên Mộc Lan vẫn hơi đờ đẫn, bên ngoài đánh nhau như vậy mà nàng ta vẫn luôn ở trong xe ngựa không ló mặt ra. Còn xe ngựa nàng ta đang ngồi được Trần Thập và thị vệ bảo vệ kịp thời nên không bị phá hỏng, chỉ có xe của Phổ Minh Châu và Hỉ Nhi là tan tác. 

Phổ Minh Châu và Hỉ Nhi vẫn chưa hoàn hồn, vừa mở mắt ra đã thấy thi thể và máu tươi đầy đất, thậm chí còn có người cụt tay cụt chân, còn có một ngón tay đứt nằm ngay bên cạnh bọn họ. Hai người lại hét lên, sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch. 

“Đế quân cứu mạng, Đế quân... 

Phổ Minh Châu rưng rưng nước mắt nhìn về phía Lệ Tử Mặc, nàng ta muốn đứng lên rồi xuống xe chạy về phía hắn. Bây giờ nàng ta nghĩ nằm trong lòng hắn hẳn là cảm thấy 

an toàn nhất, nhưng chân nàng ta mềm nhũn, hoàn toàn không đứng lên được, ngược lại còn ngã ngồi xuống, vừa hay ngồi vào ngón tay kia. 

Hỉ Nhi kêu lên một tiếng chói tai: “Tiểu thư! Người ngồi vào cái đó... 

Phổ Minh Châu đương nhiên biết mình đã ngồi vào ngón tay kia, chỉ là nàng ta không bò dậy nổi, vừa nghĩ tới mình đang ngồi lên một đốt ngón tay người chết, Phổ Minh Châu như muốn ngất lịm.”A... 

“Im miệng, còn ồn ào nữa ta ném các ngươi xuống đây bây giờ!” Tần Phong Hi đe doạ. 

.” Hỉ Nhi bụm chặt miệng, tiếng hét chói tai của Phổ Minh Châu cũng đột nhiên ngừng bặt. 

Phổ Minh Châu thấy Tần Phong Hi vẫn nằm trong lòng Lệ Tử Mặc, ghen tị đến muốn phát điên. 

“Một chiếc xe ngựa bị phá hỏng rồi, vậy chỉ đành để cho bọn họ ngồi cùng Mộc Lan thôi. Nguyệt để đám người của Trần Thập thu dọn. Trần Thập rửa sạch Phá sát rồi đưa cho Tần Phong Hi 

Tần Phong Hi cầm lấy, tra vào vỏ rồi cài bên hông của mình. Bây giờ Phá Sát gần như có thể nói là của nàng, bởi vì hầu hết thời gian nó đều do nàng sử dụng. 

Mặc dù trước đây Phổ Minh Châu đã từng gặp Mộc Lan nhưng Mộc Lan vẫn luôn không nói chuyện, lại còn che mặt, nàng ta không thể tò mò được. Tuy nhiên, nghe nói phải ngồi cùng xe ngựa với Mộc Lan, nàng ta vẫn cảm thấy hơi sợ, cứ có cảm giác đôi mắt lộ ra bên ngoài của Mộc Lan có phần u ám quái dị. 

“Ta không muốn ngồi cùng xe ngựa với nàng ta đâu, ta không muốn. 

Trần Thập cau mày: “Vậy ngươi muốn cưỡi ngựa không?” 

Ngựa kéo xe cũng là ngựa tốt nhưng không phải là vật cưỡi của bọn họ. Phi Ngân và Đạp Tuyết đều có linh tính, vẫn luôn đi theo phía sau xe. “Ta không biết cưỡi ngựa. 

“Vậy ngươi muốn đi bộ đúng không” 

“Ta muốn ngồi chung xe với Đế quân, xe ngựa của Đế quân rất lớn!” Phổ Minh Châu kêu lên. 

Trần Thập nhìn nàng ta như nhìn một kẻ ngốc: “Ngươi ư?” 

eyJpdiI6ImtSSmVISFBNM3hTdXNyOG9pNTNUNXc9PSIsInZhbHVlIjoiQVwvckFST3JDK2FTaWhhWklLTkdVdzNacjdNUThhY0w2R2c5a3U3ZkJkQjlPUWxJWkEwXC9RN2pzMFNvSEk5YUxxdUVuaW41Z1hyZzJ6MlhON0NETVBROUgxNHBXQ09nbmRhK0Rpc1VIY3ZkbUpleWozNUxvaWk1U01zdzNCY1hcLzhMQitJNVYzSzk5cE5tSm12VUJsMWd5cW0zXC9ZWFhFSjVCM0ttdjJkR2w1RHZWblBrNjBHTEZiOWVLTVhoNDJxRFZRWWozam5IT2lnSUZZYUk2Zko5Y1N1QXpJeCtMZHVjeUo0QldTZ29RbVllQW5qMHN4bDEwa2hDXC9malgreVQzbldaV2NwdWk1SkhqZWU0cUNaaTFyaFY1NTRtK1BDeTRpS0dqWldpV2YyS2x6Qm1CM3p4dmR1MzJLSGtET2VGZ1dYWWV1QlVhWlNnNmdCUXpPK3N3Y092dUYreUQwNktTcWhCZG1PcEkwZkdCbDgrVG13cDg4SDZvbnRpcWZUSVc3VlRtK2lmK3NvYVwvR1wva3hLVWhuMW95VSswdzdFekd0SUNNUldwVHV0bXRSQnVkdTlEdUNsejlkdzBxZHBDTGpQTzBXajlod2hCZVdqYmhvS2VvVGMwdE03ejRTQjV1Z2o3Q1FnNmppU0Y4K3ZkQXgxVEJDaDJHWVRCQTl1ejIwTEpjUTJnUHBiMWwydXo2TmRwY0tzcllNQzJtTnVjb1N3ZlwvM1wvT1pwOERyU0pkY25CZytoMnRcL0ZxMzlia1k5RCIsIm1hYyI6ImM0ODhhMjdhODI2ZjQxYjkyYjYzNzA3NjYxMTJhMDc0OWRjMTkxM2I2MTA4MmQ1ZjU3YjMzYWViNzg0MjJmYWIifQ==
eyJpdiI6Ilk5dHlXY0VPOE9UVWVzdENEWXROMVE9PSIsInZhbHVlIjoiWHd3dUhudTJXb0YrUFwvakx4d0F1NEU5N1dvZkdadlg1T1BNZ2lFOUlcLzlCR0VcLzFaRzFCa283aDFKSkNlRUNEWjMrWVAxTlBlYVNEd2ZEYmhncTlVa0NnU21IMjZqV2RZc1VkSzhIb0RZNm1hSzFEY00yUkxHSkp1bllXYjZ5cDladzBpN2UyZ01VaG5kNk9aUFwvcXRMVHU4KytWRTdvRzJPUEd1ZmY2NFFPWkU1aURTR0J1aHIxUlRnVVwvYVBMQzRNRGpHSWtualZUbHpwKzQ5bUVTSGVoTklEdDJxNWhqWVlkeTROMHhLQkZmRU9idW5vS3lnc1JyT1h5dk5LQ3VPV1Q2U0N2YjdmYWU0V2c4TnN5Z0dUQnpQdkw0TUd6OGVOb21neU4yMUlzbE80bG1LOTFxZVQ0NVYzZkthZFhBYmZUa1dXNmhQbm9rc2Y3M1RXYW16ZHNoWEVVb0hmcVJublhvMkVkM3F4d1E9IiwibWFjIjoiZTY2OWY0NWYwOWYwNmFiNmMwN2QzOGVkYzk2NDBkMmRjY2Q2NDQ3ZmUwODMyMGViZWI1NTU3YjgzOTY1YTg1YiJ9

“Vâng, Đế quân!” Trần Thập đáp nhưng ánh mắt lại dừng trên người Phổ Minh Châu, như thể chỉ chờ nàng mở miệng lần nữa, hắn ta sẽ thực thi hình phạt rút lưỡi nàng ta.

Ads
';
Advertisement