Còn một điểm nữa, đúng là Tần Phong Hi trẻ hơn.
Tuy rằng bề ngoài của một người có thể trẻ hơn tuổi thật, nhưng vẫn cần phải có một tâm hồn trẻ để duy trì. Bách Hoa phu nhân thì không có, vì trái tim nàng ta đã vỡ nát từ lâu rồi, già nua tột cùng, bây giờ điều nàng ta muốn là sống phóng túng, trả thù đám đàn ông, cho nên dù bây giờ nàng ta xinh đẹp tuyệt trần, nhưng thứ thể hiện ra chẳng qua chỉ là vẻ lẳng lơ, chứ không hề có sức quyến rũ.
Hơn nữa, bên dưới sự nổi tiếng của Bách Hoa phu nhân, ai cũng nói Bách Hoa phu nhân xinh đẹp tuyệt trần, vừa nghe câu này đã thấy có ý ám chỉ rồi. Đúng là người phụ nữ này rất đẹp, nhưng trên thực tế không đẹp đến mức đó.
Không phải ai cũng nhìn ra được hoặc phân tích ra được, nhưng bây giờ chắc hẳn ai cũng thấy được điểm khác biệt giữa hai người.
“Ta đang nói chuyện với công tử, có chỗ cho ngươi xen vào ư?” Lúc Bách Hoa phu nhân nói lời này vẫn mỉm cười, trông thì có vẻ rất lịch sự, nhưng trong lời nàng ta nói lại có ý châm ngòi.
Tân Phong Hi nghe vậy thì không nhịn được mà bật cười: “Đại thẩm bị ngốc à? Thèm đàn ông đến điên rồi hả? Xem thử ai mới không có chỗ xen mồm. Nàng nói xong liền kéo tay Lệ Tử Mặc.
Lệ Tử Mặc đã im lặng từ khi Tần Phong Hi lên tiếng, hắn không có hứng thú đối phó với phụ nữ, huống chi là loại phụ nữ ghê tởm này.
Tuy rằng Bách Hoa phu nhân đáng sợ, nhưng nhìn thấy hành động của Tần Phong Hi, nghe nàng nói xong, trong góc vẫn có người không nhịn được mà bật cười, sau đó mới nhớ ra không ổn, vội vàng bịt miệng.
Bách Hoa phu nhân nhìn chằm chằm Tần Phong Hi ôm cánh tay Lệ Tử Mặc, ghen ghét đến mức sắp phát điên đến nơi rồi. Một người đàn ông như vậy, nên là của nàng ta! Nàng ta không cười được nữa, nói với Lệ Tử Mặc: “Công tử, đợi ta trừ khử người không nên ở lại bên cạnh chàng, thì sẽ đưa chàng về phủ Bách Hoa, hoặc là chàng dẫn ta về phủ của chàng” Nàng ta nói xong thì dậm chân bay lên, trong tay xuất hiện vũ khí có cán hình nụ hoa, lưỡi dài như kim châm, đâm về phía cổ họng Tần Phong Hi
Trong mắt Bách Hoa phu nhân, người đàn ông này không ra tay là tốt nhất, nàng ta sẽ giết chết tiện tì kia. Còn nếu hắn ra tay với nàng ta thì cứ đẩy tiện tì kia ra trước đã, nàng ta đấu với hắn một trận cũng không phải không thể, cứ dùng cách đấu với Nguyệt giống như trêu chọc lúc nãy. Nàng ta tình nguyện đánh với hắn một trận.
Bách Hoa phu nhân cũng nhìn ra người đàn ông này có võ công rất cao. Nàng ta khá thích điểm này, đàn ông phải mạnh một chút, thì khi chinh phục được mới có cảm giác thành tựu.
Lúc nàng ta đang cười thầm, thì Tần Phong Hi cũng mỉm cười bình thản nhìn binh khí trong tay đối phương đâm tới. Bách Hoa phu nhân nghe cái miệng chết tiệt của Tần Phong Hi lại phun ra một câu: “Đại thẩm, có muốn vớt vát lại chút liêm sỉ không?”
Nói xong, nàng liền đánh ra một chưởng không hề có chút sức lực, lúc Bách Hoa phu nhân định châm biếm nàng chưa ăn cơm phải không, sao lại yếu như vậy, thì chưởng phong kia thoáng chốc trở nên mạnh mẽ, Bách Hoa phu nhân còn chưa phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, thì một chưởng kia đã đánh vào bộ ngực cao ngất lộ ra ngoài của nàng ta, nàng ta chỉ cảm thấy lồng ngực cuồn cuộn, sau đó rơi xuống cầu thang, ngã lên bàn vỡ tan tành, phần lưng nàng ta cảm nhận được đau đớn rõ rệt, như bị mảnh sứ cắm vào.
Bách Hoa phu không thể tin nổi mình lại bị nha đầu kia đánh bại.
Nhưng tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy một chưởng kia đánh lên ngực Bách Hoa phu nhân. Lúc này Tần Phong Hi cứ như đang buồn bực lắm vậy, cố tình giơ tay lên than vãn: “Bà thím luyện thiết ngực công đấy à? Tay ta đau quá đi mất”
Phụt.
Bách Hoa phu nhân nôn ra máu, ngay cả nàng ta cũng không biết là bị đánh nội thương, hay chỉ đơn giản là bị chọc tức đến mức thổ huyết.
Nguyệt và Trần Thập không dám chạm vào ngực nàng ta, nhưng Tần Phong Hi thì lại không cần kiêng kỵ, nàng cố tình đánh vào ngực Bách Hoa phu nhân, cũng xem như trút giận cho Nguyệt.
Từ khi Lệ Tử Mặc xuất hiện, Nguyệt Vệ và Trần Thập bị Bách Hoa phu nhân lãng quên đã bay tới bên cạnh bọn họ, nhìn thấy Bách Hoa phu nhân nằm trong đống hỗn động trong tư thế vặn vẹo thì không nhịn được mà bật cười.
Lúc nãy mấy người Tiểu Liên cũng bị Lệ Tử Mặc mê hoặc, các nàng tìm đàn ông tuấn tú khắp nơi, đẹp thì có đẹp, nhưng kiểu người có khí chất giống như Lệ Tử Mặc thì trước nay chưa từng thấy, thế là cả đám đều mê muội nhìn hắn, mãi đến khi Bách Hoa phu nhân bị Tân Phong Hi đánh một chưởng, thì mới vội vàng chạy đến đỡ nàng ta.
Chát!
Bách Hoa phu nhân vung tay tát Tiểu Liên.
Từ trước đến nay nàng ta đều vui giận thất thường, cái tát này chỉ đơn thuần là giận chó đánh mèo, không hề có lý do, nhưng Tiểu Liên cũng chỉ có thể chịu đựng.
Tân Phong Hi nhận ra thị nữ này chính là người hôm đó đưa Nguyệt đến phủ Bách Hoa, nàng chợt nảy ra một ý, nói: “Liên cô nương, nếu đại thẩm đã không cần cô nữa, thì cứ dứt khoát tới hầu hạ chủ nhân nhà ta đi”
Phản ứng đầu tiên của Tiểu Liên là mừng rỡ, sau đó lập tức hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh, vì Bách Hoa phu nhân đang sầm mặt nhìn nàng ta chằm chằm. Tần Phong Hi biết nàng ta là Liên cô nương, vậy mà còn muốn nàng ta qua làm cho bọn họ, chẳng lẽ Tiểu Liên đã có lòng riêng?
Lệ Tử Mặc lại kéo tay Tân Phong Hi, không vui véo lòng bàn tay nàng. Dám nạp phụ nữ cho hắn hả? Tuy rằng biết nàng nói đùa thôi, nhưng ai đó vẫn khó chịu vô cùng.
Bách Hoa phu nhân đã bị thương, cho nên đương nhiên nàng ta biết thị nữ cũng không phải đối thủ của Tần Phong Hi, chỉ đành để họ đỡ đi, cắn răng nhìn Lệ Tử Mặc: “Chúng ta đi.
Tiên nữ đã lên sân khấu rồi, dĩ nhiên bia đỡ đạn phải rời sân thôi.
Sau khi các nàng rời khỏi, chưởng quầy mới run rẩy bò ra, đi đến chỗ Tần Phong Hi đòi bồi thường.
“Cô nương, bàn ghế chén đĩa bị vỡ...
“Chuyện đó liên quan gì tới ta? Là do đại thâm kia đập cơ mà? Ông đi mà đòi nàng ta bồi thường, nói không chừng vẫn chưa đi xa đâu? Tần Phong Hi vô tội nói.
Chưởng quầy tái hết cả mặt, sao ông ta dám đòi Bách Hoa phu nhân bồi thường?
Tuy nhiên, lúc mấy người Lệ Tử Mặc đi, ông ta vẫn nhận được thêm một thỏi bạc.
Không ai biết sau khi trở về, Bách Hoa phu nhân càng nhớ mãi không quên Lệ Tử Mặc. Lúc ấy Lệ Tử Mặc không nói câu nào, sau khi Tần Phong Hi xuất hiện, sự chú ý của hắn cũng chỉ đặt ở chỗ nàng, không nhìn Bách Hoa phu nhân lấy một cái, làm nàng ta mỗi khi nhớ lại thì càng thêm điên cuồng, sau đó càng thêm mê muội.
Chỉ có điều ngay cả thị nữ bên cạnh người đàn ông kia cũng đánh không lại, thì làm sao có được hắn?
Bách Hoa phu rối rắm suốt hai ngày, cuối cùng trong một lần lại mơ thấy Lệ Tử Mặc lạnh lùng bất phàm, nàng ta đã đưa ra quyết định.
“Đưa thư hỏi lão bất tử ghê tởm kia, lời hứa năm đó với bổn phu nhân có còn tính không?”
Tiểu Liên nghe xong thì hoảng sợ, nhưng quyết định của Bách Hoa phu nhân, nàng ta không thể lay chuyển, có điều nàng ta vẫn cố chấp khuyên nhủ: “Phu nhân, phu nhân xinh
đẹp tuyệt trần như vậy, muốn loại đàn ông nào mà không có, cần gì phải ép bản thân chịu thiệt cho gã dê xồm người đầy độc kia?”
Bách Hoa phu nhân nghe vậy thì cười khanh khách, nhưng nụ cười này lại động tới vết thương do Tần Phong Hi đánh, làm nàng ta chợt cứng đờ người, suýt chút nữa đã bật ho. Nàng ta sầm mặt, lườm Tiểu Liên, nói: “Tiểu Liên, sau này tốt nhất đừng nhắc lại câu gã dê xồm cả người toàn độc ghê tởm này nữa, ngươi là tỳ nữ bổn phu nhân yêu thương nhất, bao giờ lão bất tử kia tới thì cho ngươi chơi với lão trước.
Tiểu Liên vừa nghe vậy là mặt mày lập tức tái mét.
“Không, không, phu nhân, xin phu nhân tha mạng ạ...
“Tha cái gì?” Bách Hoa phu nhân trừng đối phương: “Ngay cả bổn phu nhân cũng phải ủy thân cho lão, sao tiện tì như ngươi có thể đặt mình ở ngoài?”
Lúc này, thị nữ được phái đi đã trở lại, Bách Hoa phu nhân lập tức nôn nóng hỏi: “Điều tra ra không?”
“Bẩm phu nhân, đã tra ra hắn là chủ nhân Phá Vực, Đế quân Lệ Tử Mặc!”
“Cái gì? Lệ Tử Mặc?”
Bách Hoa phu nhân bật dậy, dẫn tới vết thương đau nhói khiến nàng ta ho khan.
“Không, không ngờ hắn lại là chủ nhân Phá Vực!” Nàng ta nuốt xuống vị tanh ngọt trong cổ họng, lầm bẩm: “Lệ Tử Mặc, Lệ Tử Mặc, nếu như có được hắn thì bổn phu nhân sẽ trở thành Đế hậu của Phá Vực! Về sau có hắn, bổn phu nhân không cần tìm đàn ông nữa!” Mắt nàng ta sáng rực lên.
Tần Phong Hi không ngờ Bách Hoa phu nhân bị nàng đánh một chưởng mà vẫn chưa từ bỏ ý định. Nàng không biết rằng nhiều năm qua Bách Hoa phu nhân lăn lộn trong đám đàn ông, hơn nữa không phải bọn họ yếu hơn nàng ta, mà là trúng ám chiêu nên mới bị bắt, ai cũng tỏ ra khuất phục là vì nếu không khuất phục thì chỉ có con đường chết. Bây giờ gặp được người mạnh như Lệ Tử Mặc khiến nàng ta càng thêm mê mẩn.
Nàng cứ nhớ tới Bách Hoa phu nhân là vẫn không nhịn được cười.
“Buồn cười lắm à?” Lệ Tử Mặc lườm nàng.
Đám Nguyệt và Trần Thập đi phía sau, trong đầu đồng thời hiện lên cảnh Bách Hoa phu nhân nói muốn cưới hắn, thật sự rất muốn cười, nhưng Lệ Tử Mặc đang ở trước mặt, bọn họ nào dám chọc đến hắn. Nhưng ai ngờ bọn họ không dám, nhưng vẫn có người dám.
“Chủ nhân, mười dặm sính lễ cưới chàng về nhà, không rung động à? Ối! Chàng mau thả ta xuống!”
Nguyệt nhìn Tần Phong Hi còn chưa nói xong thì đã bị chủ nhân vác lên, bèn bật cười, hoàn toàn không có ý tốt nào. Ai bảo cô dám vuốt râu hổ!
Tần Phong Hi bị Lệ Tử Mặc ném lên xe ngựa, hắn chống một tay, dù thân cao một mét chín nhưng lại vô cùng linh hoạt, hắn nhảy lên mà nhẹ nhàng như không. Nhưng lúc Tần Phong Hi bị hắn đẩy ngã, thì lại không cảm thấy người này linh hoạt nhẹ nhàng chút nào, giờ đây thân hình cao lớn của hắn đang đè phía trên nàng, khiến nàng cảm thấy như có thể che cả bầu trời.
“Bổn Đế quân không thích đùa như vậy đâu. Lệ Tử Mặc nghiêm túc nói.
Tần Phong Hi ngượng ngùng nói: “Vậy sau này ta không nói nữa”
Lệ Tử Mặc lẳng lặng nhìn nàng, một lúc lâu sau, điều làm Tần Phong Hi bất ngờ là hắn không nhân cơ hội hôn nàng, mà chỉ xoay người ngồi xuống bên cạnh, dựa vào vách xe rồi nhắm mắt lại.
“Bổn Đế quân mệt rồi, đừng làm ồn
Tần Phong Hi đen mặt, nàng nào có ồn? Nhưng nàng vẫn ngậm miệng lại.
Rời khỏi khách điểm ra đến cửa thành thì Kim Lão đến tạm biệt Tần Phong Hi
Tần Phong Hi cạn lời luôn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất