Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Thế nên, dưới ảnh lửa, và cả bóng kiếm, không phải bọn họ không trốn được khỏi lửa, mà là chết dưới tay đồng loại. 

Khói bay mịt mù, máu tươi tràn ngập. Sơn trang Vân Phong vốn dĩ có phong cảnh đẹp như tranh vẽ, yên bình như xa rời thế sự, vậy mà chỉ sau một đêm đã trở thành địa ngục nhân gian. 

Đương nhiên Lệ Tử Mặc sẽ không khách khí với ai, ai chắn trước mặt hắn là đều sẽ liên tục bị đánh thẳng ra ngoài, người chắn trước mặt hắn đều bị nội lực mạnh mẽ của hắn đánh bật ra, đánh đâu thắng đó, không gì ngăn nổi. 

Rất nhanh đã có người phát hiện ra sự cường hãn của hắn, bắt đầu có người đi theo phía sau hắn. Vì năng lực của hắn như vậy thì chính là thần binh mở đường, không chiếm hời thì là kẻ ngốc! 

Nhưng hơn chục người đi theo sau hắn nhanh chóng phát hiện, đôi nam nữ này hoàn toàn không đi theo hướng thuyền đậu. Có người không nhịn được mà lớn tiếng kêu lên: “Nè cao thủ phía trước ơi, đi sai đường rồi! Bên kia mới là bờ sông!” 

Đáp lại bọn họ là sự im lặng, còn có mấy bóng hình bay vút qua nhanh chóng. 

Nơi này đã có rất ít người đi theo kịp tới, miễn cưỡng lắm mới đi theo hắn được, đương nhiên là có võ công mạnh nhất. Phía trước không có ai, hết người ngăn cản, tốc độ của Lệ Tử Mặc đương nhiên nhanh hơn. 

“Ai mà ngông cuồng thể! Không ngờ lại không thèm để ý đến người khác!” 

“Thôi bỏ đi, mặc kệ hắn, chúng ta mau tới bờ sông đi. 

“Đi đi đi, chờ lát nữa thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu. Tên khốn Vân Minh Hà kia, lại dám tính kế với chúng ta, gài bẫy cho chúng ta nhảy vào!” “Đúng vậy đúng vậy, nếu bắt được ông ta chắc chắn ta sẽ phân ông ta thành tám mảnh!” 

Có năm sáu người hùng hổ đi về phía bờ sông, những người còn lại nhìn nhau, sau đó hai người trong số đó cắn răng chạy theo hướng Lệ Tử Mặc vừa rời đi. 

“Đi, chúng ta cũng đi theo! Nhìn hai người đó cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ không đi tới bờ sông thì chắc chắn là có lý do! Nói không chừng đi theo họ mới có thể sống sót 

ra khỏi nơi này!” 

Một người đàn ông có diện mạo nhã nhặn nói. 

“Vạn công tử nói rất có lý, ta cũng đi theo!” Một cô gái xinh đẹp cũng đứng dậy. 

“Đi đi đi.” 

Những người này đều từ bỏ bờ sông, đi theo hướng của Lệ Tử Mặc. 

Nhưng họ không hề ngờ rằng quyết định này đã cứu mạng họ. 

Kim Lão cũng Khổng Tu tới nơi liền thấy Nguyệt và một cô gái đang nằm trên mặt đất. Khổng Tu liếc mắt nhìn cô gái đó, cũng không khỏi ngỡ ngàng, dù ở trên đường ông ấy đã nghe Kim Lão nói qua về tình hình đại khái. 

“Kim Lão, chủ nhân nhà chúng ta và Tần Phong Hi đâu?” Nguyệt nhìn về phía sau họ, không thấy bóng dáng Lệ Tử Mặc và Tần Phong Hi thì lập tức hơi nhíu mày. 

“Không biết nha đầu Tần Phong Hi muốn làm gì, nói là lát nữa sẽ tới” 

“Vị này chính là... Khổng Tu tiền bối ư?” 

“Đúng vậy, là sư điệt Khổng Tu của ta. 

“A a a a, không ngờ còn có mấy con cá lọt lưới tới đây, nói đi, các ngươi có muốn tiếp tục nói không?” 

Một giọng nói quỷ quái đột nhiên vang lên, nhưng ngay sau đó, Kim Lão chỉ gió một phát liền bắt chính xác vào một cành cây. Cái chỉ gió đánh gãy một nhánh cây thô ráp. 

Cùng với tiếng nứt gãy, nhánh cây rơi xuống đất, kèm theo đó còn có một người. Ngời này có thân hình thấp bé, mặc y phục màu xanh lục đậm, tay áo cực kỳ rộng, đã thế bên ngoài còn khoác một chiếc áo choàng to đùng có mũ che, nhìn trông hơi quái dị, giống như trẻ con mặc đồ người lớn. 

Nhưng khi nhìn thấy mặt của người này, sắc mặt Kim Lão lại trở nên nghiêm trọng. 

“Lão Trùng Quái, sao ngươi lại ở đây?” 

“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Kim Lão đầu. 

Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, Lão Trùng Quái đã tới trước mặt, lòng hắn ta cả kinh, Kim Lão lại vung tay lên quét hắn ra xa mấy bước, Khổng Tu đồng thời kẹp hai ngón tay lại, một con sâu nhỏ màu đen đang vặn vẹo giữa hai ngón tay ông ấy, trên đầu còn có một cái gai sắc nhọn. 

“Lão Trùng Quái, ngươi vẫn giống như trước đây, vẫn thích chơi mấy món đồ ghê tởm như này? Kim Lão âm trầm nói. 

“Người ngươi cũng là ai? Nhanh tay nhanh mắt đấy, chỗ ta có mấy con vật nhỏ cũng thích ăn mấy ngón tay và mắt như vậy. 

“Mấy năm không tỉ thí rồi, ta thấy chúng ta có thể so một ván trước. Kim Lão rung cánh tay, Khổng Tu liền bị ông ấy hất ra ngoài, bay về phía Nguyệt. 

Nguyệt Vệ vội duỗi tay cản lại, chặn thế đi của ông ấy. 

Ở bên kia, Kim Lão đã bắt đầu đánh nhau với Lão Trùng Quái. 

“Ta không sao.” Khổng Tu được Nguyệt đỡ đứng lên, tuy hai chân vẫn không có sức lực, nhưng ông ấy vẫn khá sốc. Bởi vì ngay từ đầu ông ấy đã chuẩn bị tâm lý, sau khi ra ngoài nếu hai chân vẫn chưa phế thì ít nhất cũng phải trị liệu dăm ba năm, không ngờ mới nhanh như vậy đã có thể đứng lên. Ông ấy cũng biết chắc chắn là do hiệu quả từ mấy viên thuốc của Tần Phong Hi. 

“Ta đi hỗ trợ Kim Lão 

“Không, đừng đi. Khổng Tu lại chặn hắn ta lại: “Ngươi không phải đối thủ của Lão Trùng Quái đâu. Võ công ông ta rất cao, nhưng bản lĩnh làm bị thương người của mấy độc trùng đó lại càng khiến người ta khó phòng bị, đáng sợ nhất là mấy con sâu đó của ông ta. Nếu ta đoán không nhầm thì bên trong áo choàng của ông ta chứa đầy sâu!” 

Nguyệt nghe mà hãi hồn. 

“Vậy Kim Lão.” 

“Sư thúc biết ông ta, hẳn là sẽ cẩn thận” Tuy nói vậy nhưng trông Khổng Tu vẫn có vẻ lo lắng, cũng không nói rõ được liệu Kim Lão có nắm chắc phần thắng với Lão Trùng Quái không? 

“Ta tới đưa cô gái kia tới đây.” 

Tuy Mộc Lan ở khá xa, nhưng vẫn sợ bị họ làm ảnh hưởng. 

Nguyệt vừa mới lướt qua thì thấy một con bọ cánh cứng màu đen đang bò dọc theo ngực Mộc Lan hướng lên trên, mục tiêu hình như chính là muốn bò lên mặt nàng ta! 

Nguyệt kinh hãi, nhưng hắn ta vẫn không quên, gương mặt này có thể liên quan tới gương mặt của Tần Phong Hi, hắn ta có thể tưởng tượng được rằng nếu mình không bảo vệ tốt gương mặt này thì khi Tần Phong Hi tới sẽ xù lông đến mức nào. Hắn ta từng thấy dáng vẻ tức giận của Tần Phong Hi rồi. 

Thế là hắn ta lập tức vọt qua, đang định dùng tay chỉ gió đánh rớt con bọ cánh cứng màu đen đó, thì giọng nói vội vàng của Tần Phong Hi đã truyền tới: “Đừng ra tay!” 

Nguyệt vội vàng thu lại nội lực, bèn thấy Lệ Tử Mặc và Tần Phong Hi sóng vai mà đến, lòng hắn bắt đầu thả lỏng. 

Tần Phong Hi vừa đáp đất đã bình tĩnh chậm rãi đi về phía Mộc Lan. Nàng khom lưng xuống, từ từ vươn tay ra, một ngón tay duỗi ra trước mặt con bọ cánh cứng, con bọ cánh cứng đó liền bò theo mép từ ngón tay nàng lên tay nàng. 

Lúc này, dưới cái nhìn chăm chú của Nguyệt và Lệ Tử Mặc, trong tay nàng đột nhiên bốc lên một ngọn lửa, lập tức thiêu cháy con bọ cánh cứng đó thành than. 

Rốt cuộc làm kiểu gì vậy? Nguyệt kinh ngạc, nhưng Tần Phong Hi lại không muốn giải thích chuyện này, chỉ nói với hắn ta: “Loại sâu mà ngươi vừa thấy trông giống bọ cánh cứng, bề ngoài rất cứng, nhưng thực tế lại là một thứ rất yếu ớt, hơn nữa trong cơ thể toàn là phấn độc, chưởng phong của ngươi sẽ khiến cơ thể nó nổ tung, những phấn độc đó sẽ bám vào da và ăn mòn da ngay lập tức. 

Vì vậy, chỉ cần nàng tới chậm một bước thôi là gương mặt của Mộc Lan sẽ bị hủy hoại. 

Nguyệt cũng đổ mồ hôi lạnh, lập tức xách Mộc Lan lên, trong lòng càng thêm bội phục Tân Phong Hi không thôi, rốt cuộc nàng đã làm thế nào để Mộc Lan ngủ thiếp đi? Hắn có xách có quăng ra sao cũng không tỉnh. Hơn nữa, tại sao vừa rồi trong tay nàng lại nổi lửa được? Quả nhiên, Tần Phong Hi đúng là sâu không lường được. 

“Cái tên bí đao lùn tịt kia là ai thế?” Tần Phong Hi chỉ chỉ vào người đang đánh nhau với Kim Lão, giọng nói rất to. 

“Nha đầu chết tiệt kia, nói ai là bí đao lùn đấy hả!” 

“Da màu xanh lục, béo ục béo ịch, không phải bí đao lùn thì là cái gì?” Tần Phong Hi xì một tiếng. 

Lão Trùng Quái vốn dĩ đang ném con sâu được ông ta kẹp giữa hai ngón tay về phía Kim Lão, giờ bỗng dưng gầm lên một tiếng, thân hình thoắt cái đã chuyển hướng nhào về phía Tần Phong Hi 

“Ta giết ngươi trước!” 

Ánh mắt Lệ Tử Mặc trầm xuống, nhẹ nhàng đẩy Tân Phong Hi ra còn mình lên nghênh đón. 

“Muốn giết người của bổn Đế quân, đúng là cuồng vọng” 

Hai chưởng sắp đối đầu, con sâu màu tím kẹp giữa hai ngón tay Lão Trùng Quái liền bay về phía ngực Lệ Tử Mặc. 

“Tiểu tử, nguy hiểm lắm, mau tránh ra!” Kim Lão hoảng sợ kêu to. 

Hóa ra Lão Trùng Quái này cũng có ánh mắt cực độc, thoáng cái đã nhìn ra võ công của Lệ Tử Mặc thâm sâu khó lường, thế nên vừa ra tay liền dùng con sâu lợi hại nhất để khiến hắn mất mạng nhanh hơn. Con sâu này có kịch độc, chỉ cần tiếp xúc với nọc độc đó là toàn thân sẽ ngay lập tức tê dại. 

Cao thủ so chiêu, chỉ cần chậm hơn vài giây là xong đời, huống hồ còn khiến toàn thân tê dại? 

Lệ Tử Mặc hừ lạnh một tiếng, bàn tay hắn không hề thu về, khi con sâu kia bay tới, hắn túm lấy nó luôn, siết chặt nắm tay trước ánh mắt đong đầy kinh hoảng của Khổng Tu và 

Kim Lão. 

“Phụt!” Chất lỏng màu tím phun ra, con sâu kia lập tức thành cháo thịt. 

Lão Trùng Quái choáng váng, ông ta vốn khẳng định chiêu này sẽ thành công, ông ta còn chuẩn bị sẽ tiến tới gần rồi tung một chưởng giáng chết Lệ Tử Mặc đang tê liệt toàn thân không còn năng lực phản kháng. Ai ngờ khi ông ta xông lên, thứ đón nhận một chưởng của ông ta lại là bàn tay dính đầy nọc độc của con sâu màu tím. 

Không thể nào tránh. 

Lão Trùng Quái sợ đến mức mặt xanh ngắt. 

Ông ta nuôi những con sâu này nhưng không có nghĩa là ông ta không sợ nọc độc. Trái lại, chính vì biết nó cực kỳ độc nên bình thường ông ta mới càng thêm cẩn thận. Nào ngờ Lệ Tử Mặc lại biến thái đến vậy, không sợ độc này chút nào, nghiền nát cả con sâu luôn! 

Nọc độc đó vừa dính lên bàn tay Lão Trùng Quái, cả người ông ta lập tức tê rần, động tác cứng lại, lúc này, một cú đấm mang theo sát khí mạnh mẽ giáng xuống ngực ông ta, đánh cả người ông ta bay ra xa, ngã xuống một đám cỏ dại. 

Tần Phong Hi cười hì hì tới gần, vỗ vỗ tay: “Chủ nhân lợi hại quá đi!” Sau đó lấy chiếc khăn tay từ chỗ Nguyệt ra, đưa cho hắn: “Chủ nhân lau tay đi nè.” 

Lệ Tử Mặc vươn tay, nhưng lại không nhận khăn. 

Tần Phong Hi lập tức hiểu ra, suýt chút nữa thì nguýt cháy cả mắt, nhưng vẫn cẩn thận lau tay cho hắn. 

“Đúng là không thể tin nổi? Kim Lão lắc đầu: “Xem ra là ta già rồi” Già rồi, còn lâu mới bằng được những người trẻ tuổi này. 

“Đi thôi, chúng ta đi mau” Tần Phong Hi lấy túi mật của cáo ma ra, mở nắp rồi lắc lắc. 

Có túi mật của cáo ma, trăm trùng né tránh. 

Bọn họ cũng mặc kệ Lão Trùng Quái đó sống hay chết, dù sao một chưởng của Lệ Tử Mặc đánh ngay giữa ngực, không chết thì cũng phải mất nửa cái mạng, dù có sống được thì cũng chẳng khác người tàn phế là bao. 

eyJpdiI6IkhJMnN0OE9DVGkxMW1uNWo0Y3BMQ0E9PSIsInZhbHVlIjoicjdERGlrMGpCdmtTRlJlZUdmM0RBZlwvWHo4QUNqbnJJdGhBQTJyQk5wa24xMXA1T2JZcmxmc2ZoV01XQzg1aklXNURHZU5QN2xWRnBnaERGakRaR3JnejJyZ2JDWStha2ZsM2JDdEJTY2VoejR2WXVvd0VGbUtDUWZlUU9PSWZabytERFI2TFdXczdGeW9NWW5OcXJ4Zz09IiwibWFjIjoiMjJiNDBiMWEyZTY2N2NjMDI4MWQwN2U3Mzc4MjgwNzNhYmNlZTVkNjE4NmNhM2VhZThhNDY5YjJjZWJmOGRmMCJ9
eyJpdiI6Ilp3ZWVtdnlrQ1VabUFoQzFvQTl3ZWc9PSIsInZhbHVlIjoiMTlqMCtcL014dzI4T3BOV0M1azAwK0xqbzJGc1wvK05KMGlPZnJjUkFLbGJzelN1N1VBY0hJcm9PT3ZNMHVhY1FSclNnbjFuVnEzRDhzdURkMGIwR0pPTmZ6TTVGVDlQRUZwSUw0U0FxTmluK3ZRZjlhTTFGWWpjaXlTSm9HbjZ2S3VTSWFtcmNnUVpiNGxiOHUzTHJSMnp4ZFFVck9DZGFJeENaMjN3OHNJc3hqUm90eHhHdlFUcFZOQ3p3OUNOM04xaUkrd1wvUWhtZE5wdWd3N2ZOYm1jck5YeHI0YVFNTXEycmxDb0FhY3FFTXE5VnRQbFZLNGI3b2EzUmZSeXppTEJab3B2NUs1NnVrVzlpV1hXUHpGWWFFdUZtNzZGQ0JIUldHdjdJOWZieWdYNnNwaFhcL0Q1T0ZVOFp6UlZIWTJcL25hQTJDQVpaSzk3WkhcL1l2MWs5Uk5UUnRwb0xxcU5LXC9QSDZxQTRLS2J3ZVR1RXdQbThrVUFNVWFaWU9kb1ZwTXpLSGlvbldWT0hPMEVRdlBBZE1UenlmWE1Sd3BHTDFaWFFBTitCZ3Z3WEc0dVhReVFzUWtSYkNMMUc1WkIzVlwvY0MwZ2VwU3orVGRRTUQ4M2tRTFwveDlFQnhKKzg3a255MUVJdDN5TDdaVTM3QlVWbzNSVUpxb2RmRFRJWmlVamJ4bElITktyXC82OGZGMzFCRmxja05ZZHdHWkxWcVVVMGVLRHk0Zm1VV0RNdzVMRVprSkxnS1V6QyttaXd1SmY5a1wvayttUERZYWFVOFwvcllKWVdEck1TQT09IiwibWFjIjoiOTVkZjFhOGQ2ZTNmNmU1ZDY2MWRjZGU1OWFiM2UwMWFhMjM0MzlmY2NlYjJhMTU0ZWRlYjIyNDY4MWMwMDk4MSJ9

“Đó, đó là Đế quân Phá Vực thì phải.” Phu nhân xinh đẹp kia đột nhiên khiếp sợ kêu lên.

Ads
';
Advertisement