Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

“Công tử, hóa ra vì Mộc Lan giống cô nương này nên công tử mới đối xử tốt với ta như vậy ư?” Người tên Mộc Lan có dung mạo giống hệt Tần Phong Hi, nàng ta tủi thân cắn môi dưới, viền mắt đỏ hoe nhìn Lệ Tử Mặc. 

Cảnh này cứ như Tần Phong Hi đang kể lể nỗi oan ức với hắn vậy. Rõ ràng hắn biết người phụ nữ này không phải Tần Phong Hi, nhưng gương mặt này rõ ràng là gương mặt của Tần Phong Hi mà. Sắc mặt Lệ Tử Mặc dịu lại: “Đừng nghĩ nhiều.” 

“Chết đi!” Tần Phong Hi đột nhiên quát lớn, vung một chưởng về phía mặt người phụ nữ kia với biểu cảm hung dữ: “Bây giờ bổn cô nương mới phát hiện, bổn cô nương ghét nhất là có người dùng khuôn mặt của mình!” 

“Á! Công tử cứu ta với!” Người phụ nữ kia hoảng sợ kêu lên. 

Lệ Tử Mặc thoắt cái đã chắn trước mặt nàng ta, giữ chặt cổ tay Tần Phong Hi: “Tần Phong Hi, nàng làm gì vậy?” 

“Chàng cản ta ư?Tần Phong Hi lạnh lùng nhìn hắn: “Ta xác định bây giờ chàng đã tỉnh táo rồi. 

“Ta đã tỉnh táo, nhưng nàng. 

“Buông ra” Tần Phong Hi dồn sức hất tay hắn ra, sau đấy đột nhiên thò tay vào thắt lưng hắn bằng tốc độ nhanh như cắt. 

Lệ Tử Mặc không đề phòng nàng nên rất dễ dàng bị nàng rút mất Phá Sát. Hắn hơi khó hiểu nhìn nàng, nàng muốn lấy Phá Sát để làm gì? 

“Bổn cô nương chẳng thèm nói nhiều, nhưng mà, bây giờ chàng bảo vệ nàng ta thì cứ bảo vệ đi. Tới khi ta làm xong việc của mình, ta vẫn sẽ quay lại giết nàng ta!” Nàng chỉ vào người phụ nữ sau lưng hắn, thấy tay nàng ta sắp vòng lên cánh tay Lệ Tử Mặc, mắt nàng hơi nheo lại. 

Ngay lúc này, Lệ Tử Mặc tiến về phía Tần Phong Hi hai bước, vừa khéo tránh được tay người phụ nữ kia, đồng thời đưa bát thuốc trong tay cho Nguyệt. 

“Công tử, Mộc Lan sợ” Người phụ nữ kia sợ hãi nói. 

Tần Phong Hi chỉ thấy buồn nôn, quay người định rời đi thì eo chợt bị ôm chặt, Lệ Tử Mặc ôm nàng bay vút đi. 

“Công tử, đừng bỏ Mộc Lan mà!” Người phụ nữ kia nhanh chân chạy mấy bước muốn đuổi theo, nhưng bóng dáng hai người họ đã biến mất. 

Nguyệt cau mày: “Ta mặc kệ ngươi là ai, tại sao lại giống hệt Tần Phong Hi. Ta chỉ muốn cảnh cáo ngươi, đừng có mà giở trò” 

Người phụ nữ kia cắn chặt môi, tủi thân nhìn hắn ta: “Ta không có... 

Trên không trung, Tần Phong Hi đấm thẳng vào cằm Lệ Tử Mặc, Lệ Tử Mặc không né không tránh, thế là “Bụp” một tiếng, cú đấm này đánh trúng cằm hắn, khiến cằm hắn nhanh chóng sưng tấy. 

Tuy Tần Phong Hi không dùng nội lực, nhưng sức lực của nàng vốn không thua gì một tráng sĩ. 

“Nàng to gan thật. 

Sau khi hạ xuống đất, Lệ Tử Mặc nhìn nàng chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói. Thực ra hắn muốn nói, nàng nhẫn tâm quá đấy, còn ra tay đánh thật nữa. 

Vài ngày hắn không gặp nàng, giờ thấy sắc mặt nàng hồng hào, có vẻ vẫn ăn no uống đủ nghỉ ngơi đầy đủ. Còn hắn thì chắc là sắc mặt khó coi lắm. 

Người phụ này không thương xót hắn thì thôi đi, lại còn đánh hắn? 

“Từ đó tới giờ chàng vẫn luôn biết ta to gan mà? Buông tay ra!” 

Không phải Tần Phong Hi không thấy hắn tiều tụy, nhưng nàng vốn là kẻ máu lạnh. Bất kể trước đây họ vất vả tìm nàng thế nào, bất kể họ vì tìm nàng mà cơm không được ăn, nhưng chỉ cần hắn làm một chuyện khiến nàng không vui, thì dù có ra sao cũng đều không thể khiến nàng đau lòng hay mềm lòng được hết. 

Lệ Tử Mặc khóa chặt eo nàng, hung hăng áp môi mình lên môi nàng. 

Người phụ nữ này khiến hắn lo lắng nhiều ngày như vậy, khiến hắn nhớ nhung nhiều ngày như vậy, thế mà vừa gặp mặt đã muốn cãi nhau với hắn sao? Cãi nhau thì cũng được thôi, nhưng đợi hắn hôn xong rồi nói, hôn đủ rồi nói. 

Cái lưỡi bá đạo gần như xông vào, mang theo lửa nóng hừng hực, từng bước ép sát quấn lấy, ép nàng phải lùi lại từng bước. Còn cánh tay hắn thì khóa chặt thân nàng, không để nàng thoát ra dù chỉ một phân. 

Tần Phong Hi cảm thấy không khí ngày càng loãng, cuối cùng gần như không thở nổi. 

Nàng cảm thấy rất thất bại, tại sao rõ ràng công lực của nàng đã tiến triển rất nhiều, nhưng vẫn không địch lại hắn chứ? 

“Ưm ưm... Đủ rồi đấy, nàng sắp ngạt thở rồi... 

Tần Phong Hi đấm vào ngực hắn, cuối cùng hắn cũng buông nàng ra. Hắn đưa một tay ra, dùng đầu ngón tay vuốt ve đôi môi sưng đỏ của nàng, hắn hài lòng, rất hài lòng. 

“Tại ta cảm thấy nàng ta giống nàng như vậy, không biết có phải có quan hệ huyết thống với nàng không thôi. 

Trước khi Tân Phong Hi nổi giận thì hắn đã đột nhiên nói một câu như thế, lập tức giội một gáo nước lạnh vào cơn thịnh nộ của nàng, khiến nó tắt ngúm. 

Hắn không động lòng vì khuôn mặt đó, càng không phải đau lòng. Hắn chỉ cảm thấy tuy nàng rơi từ trên trời xuống, nhưng có người thân cũng là chuyện rất bình thường. Biết đâu chính nàng cũng không biết ở nơi nào có người thân của nàng. Hắn chỉ cảm thấy, ít nhất phải bảo vệ người phụ nữ đó, đợi Tần Phong Hi gặp nàng ta rồi hẵng tính tiếp. 

Cơn thịnh nộ trước đó đã lắng xuống, nhưng lại có một cơn thịnh nộ khác bùng lên. 

Tân Phong Hi chống một tay vào ngực hắn, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn rồi hỏi: “Lệ Tử Mặc, chàng biết nếu ta nhìn thấy một người đàn ông giống hệt chàng thì sẽ nghĩ gì không?” 

Hắn không hiểu: “Hửm?” 

“Thứ nhất, ghét hắn, thứ hai, rất ghét hắn, thứ ba, cực kỳ ghét hắn!” Tần Phong Hi hậm hực nói. 

Lệ Tử Mặc lập tức im lặng. 

Nàng ghét người giống hệt hắn sao? 

“Khuôn mặt này” Tay nàng vuốt ve khuôn mặt hắn, bá đạo nói: “Phải là độc nhất vô nhị trên đời, trông na ná thì còn được, chứ giống hệt nhau thì chính là tìm đường chết! Còn nữa, chàng bị ngốc à, trên đời này, ngoài song sinh cùng trứng ra thì còn có ai giống hệt nhau được?" 

Nói đến đây, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Nàng đột nhiên nhớ lại, hồi nhỏ nàng từng hỏi lão đạo sĩ, cha mẹ nàng ở đâu, tại sao lại bỏ rơi không nuôi nàng, vẻ mặt lão đạo sĩ có vẻ hơi bàng hoàng, nói họ không ở thế giới này. 

Tần Phong Hi đột nhiên giật mình. Nàng đột nhiên nghĩ đến một khả năng khiến người ta vô cùng đau đầu, chẳng lẽ nàng cũng giống lão đạo sĩ, vốn là người ở thế giới này, sau đó khi còn rất nhỏ đã đi xuyên không đến hiện đại cùng ông ấy? 

Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!!! 

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu nàng, nàng bắt đầu khó chịu khắp người. 

Bởi vì nếu thực sự như vậy, thì chứng tỏ nàng thật sự có người thân ở thế giới này!!! 

Nàng không cần có được không? 

Kiếp này, ngoài lão đạo sĩ ra, nàng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn có người thân! 

“Nàng nghĩ gì vậy?” 

“Người phụ nữ đó tên là Mộc Lan à?” 

"Ừ." 

“Nàng ta là người Nam Cương à?” Lúc trước nàng nghe kể là hắn đi theo nhóm người Nam Cương mà? 

“Những người Nam Cương khác đâu?” 

“Nàng ta nói nàng ta không phải người Nam Cương, bị những người Nam Cương đó bắt. Ta đã giết mấy người đó rồi” 

“Giết rồi à? Xác đâu?” 

“Không biết nữa. Lệ Tử Mặc nhíu mày: “Thôn này có gì đó kỳ lạ, chắc là nàng đã phát hiện ra rồi chứ” 

Đương nhiên Tần Phong Hi đã phát hiện ra, kỳ lạ nhất chính là tòa nhà mà trước đó họ ở. 

“Trở về đi, ta không yên tâm để Nguyệt ở một mình với người phụ nữ đó. 

Lệ Tử Mặc nhướng mày: “Nàng không giết nàng ta nữa sao? 

“Nếu ta giết thật thì chàng có đau lòng không?” Nàng cũng nhướng mày nhìn chàng. 

Lệ Tử Mặc giữ chặt gáy nàng, môi lại áp xuống, lần này không phải hôn, mà là cắn nàng một cái. “Bổn Đế quân chưa từng đau lòng vì bất kỳ ai, kể cả nàng” 

Trước khi Tần Phong Hi nổi giận, hắn lại bổ sung thêm một câu: “Nàng không được yếu, phải khoẻ mạnh đứng bên cạnh bổn Đế quân. 

Nàng... vốn dĩ không yếu sẵn rồi nhé! 

Tần Phong Hi bĩu môi. 

“Lúc trước nàng nói làm xong chuyện của nàng. Là chuyện gì thế?” Hắn không bỏ qua lời nàng vừa nói. 

“Để lát nữa rồi nói, về trước đã. 

Khi hai người trở về thì thấy Nguyệt đang khoanh tay dựa vào bên cạnh rồi trông chừng người phụ nữ kia. Nàng ta bưng bát thuốc đó, ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng khách, căng thẳng nhìn về phía cửa lớn. Khi họ bước vào, mắt nàng ta sáng rực lên, lập tức đứng dậy định xông về phía Lệ Tử Mặc. 

Tần Phong Hi đâm thẳng Phá Sát về phía trước, nhắm thẳng vào ngực nàng ta, hàn quang lóe lên, sát khí như biến thành thực thể. 

Mộc Lan kinh hãi kêu lên, vội vàng lùi lại hai bước, bát trong tay cũng rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh. 

“Công tử... 

“Công tử, công tử cái đầu ngươi!” Tần Phong Hi lập tức hung hăng mắng: “Không muốn bị bổn cô nương giết thì cút xa ra, nếu không ta sẽ rạch nát khuôn mặt này của ngươi!” 

“Cô nương, cô cũng bá đạo quá rồi đấy, khuôn mặt này không phải của cô, ta cũng sinh ra đã như vậy rồi, lẽ nào ta cũng không thể cho cô có khuôn mặt này sao?” 

“Hừ” Tân Phong Hi liếc xéo nàng ta, vô sỉ nói: “Không sai, khuôn mặt này chính là của ta, dáng vẻ này chính là của ta, ngoài ta ra, không ai có thể có dáng vẻ như vậy, ai có khuôn mặt như vậy thì chính là đồ giả mạo vô sỉ. 

Nguyệt không nhịn được mà buồn cười. Tần Phong Hi ơi là Tần Phong Hi, quả nhiên cô vẫn vô sỉ bá đạo như cũ mà. 

Nhưng Tần Phong Hi vẫn còn chưa nói xong: “Còn nữa, nếu đã mang khuôn mặt của ta thì phiền ngươi ngoan ngoãn chút vào, đừng làm ra vẻ mặt khiến người ta nhìn vào muốn ói cả cơm tối ra. Ngươi có biết khuôn mặt khí thế mạnh mẽ năng lực cao cường xen lẫn đáng yêu này của bổn cô nương, hoàn toàn có thể miểu sát kiểu yếu đuối ẻo lả ngu ngốc không? Ngươi tự ý thay đổi phong cách của bổn cô nương, ngươi có hỏi ý kiến bổn cô nương chưa? Ngươi ăn cắp khuôn mặt thì thôi đi, đằng này lại ăn cắp theo kiểu trơ trẽn vô sỉ đến mức không có giới hạn. Ngươi có biết chữ chết viết như thế nào không?” 

Mộc Lan nghe xong mà choáng váng đầu óc. Khí thế mạnh mẽ năng lực cao cường xen lẫn đáng yêu gì cơ? Yếu đuối ẻo lả ngu ngốc gì cơ? 

Thế này là đang mắng mình à... 

Nhưng không chỉ Lệ Tử Mặc, mà ngay cả Nguyệt Vệ cũng cảm thấy, gương mặt này của Tần Phong Hi đặt trên người Tần Phong Hi vẫn là thuận mắt nhất. Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo ngang ngược của nàng, nhìn biểu cảm của nàng sinh động biết bao nhiêu. Cùng một gương mặt nhưng đặt trên người khác thì lại giảm đi mấy phần sắc đẹp. Nói ra thì 

cũng thật kỳ diệu. 

“Đi thôi, nơi này rất kỳ lạ, đừng ở lại lâu.Tần Phong Hi mắng xong thì đã thỏa cái bụng rồi. 

“Nàng ta thì sao?” 

Lúc này Nguyệt mới hiểu ra, chuyện này là phải hỏi ý kiến Tần Phong Hi, về phương diện này, có lẽ chủ nhân của hắn ta sẽ không lên tiếng nữa. 

Tân Phong Hi liếc Lệ Tử Mặc, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào nàng, hoàn toàn không thèm để ý đến cô nương Mộc Lan đang nhìn hắn bằng vẻ đáng thương van nài. 

“Ta thấy nơi này rất thích hợp với nàng ta, hơn nữa cơ thể nàng ta ốm yếu lắm mà? Cứ ở lại đây dưỡng bệnh đi.” Tần Phong Hi nói. 

Mặt Mộc Lan biến sắc. “Đừng, đừng để ta một mình ở đây, cầu xin mọi người đưa ta đi với nhé?” 

“Ngươi là ai của bọn ta?” Tần Phong Hi cười mỉa: “Muốn đi thì ngươi tự đi được mà. 

Nói xong, nàng kéo luôn Lệ Tử Mặc đi ra ngoài, đương nhiên Nguyệt Vệ cũng đi theo. 

eyJpdiI6IlBpdHNlTjQ0UXVOa1FFR2ZZWG42MVE9PSIsInZhbHVlIjoiQlAzczNSdlRuM05JYmVaWWFIYWFGeDNZcjdtMUJXaVlaOHNZSDB6anpxVmhYbkVVek9mV1Z5SVIxMmNETWt3R2gycmpmbXBtOEFvWTBOQTFURUV0a3g5WHVPWjVwbExvOWVhb1hSRTdzYVBZSUtDZUdyMjB0UUhyeGpwd2RCQnR2TjdwM1g5eklkanJ5SWlhc2RWK1U0anZJYm9UZVdIVGY0RlVMZHJhcVgzUERcL1MxQTk0NDNjU3lBamQrUCswQ3lTQUluMUNCUlR0RExOWlc3Y3VEc1VneHBDd1JPMllQRFhQcTF5VjJlWWdwY21pbW9nNXg1MmpWQ21IcXY2cDFKOGVQeUxaWmFHekpybkQ4RjZCb2FoM1ZvWkM0eTNZelhWdjZFaURObHZ6TzVNd3dyRVlTdXJaeGJZejZsSTY1RU44OHBGZzBmWUxmRUc0WEQ5Q1BmYThqWVdNcXR0Z01VVDllNk1vNUVNUFwvcGNrS0FLMVVPbVVLTUVNVW5SajZGZnZNUWg5NkdqRDhUNnAwNTZRT0ZabnBUQUE3amdvbGg3T2RNQlE3SldrPSIsIm1hYyI6Ijk1NjA3YTFiNzQzMjczMDQ3NzYwNjI3ZmViYjBiNDIzYmM0OTgzYmJkYWE4MjA0ZTRhMzAzNTNhZWI2MjQwNjEifQ==
eyJpdiI6IlA5YitRR2Uxb2dKZkcrRVFaTWk1MlE9PSIsInZhbHVlIjoiRlR1cDZMU1pYYjdSb3Nmb0J1b3k4dk9Hd2NwVzkxdWgycmFqVWN0R2dCTE94akFrNDNHS25tWWlNZm5NWmx5WTB2d1MwczNsSENlTE40cXNPRjk0cHVYZEY1Ym5qN2I0QXV0TzVHRlwvaVdkRUo2V1dwSzJVbjdDZ05CYjlnTnU5bURDZGR1NG9OeERWMUVqcmN6VW05R1I3aVorUnlOUzJFZWcydkFac1U2NFRoVTI1Y2VaclNVZlRkb1p4ZzN5WXpcL29mS1o1TmRjOVwvNGtBNVJtcWRkZjNpMk12dnNoUjFnVGtDTTNkbUxnelZROWVsVExWUzRTM1wvaFBTODZkQXpidGVNYTZOcEZFdDFTbGUzUzJCdm9qWmQwTUVSM0tOV2F4c05wTFFNTmVrb2dVWlltZlExYzFpSUxtcXZPTVRPM2lubjV4QXlSVE5KaFZjTENXczc0bU1oNEQ4bkQ4dUl1cDJyakxncW9BeEpDb28xT3diQVVjQ3BOc0Ywem1rdzU2bHhlb3BZRVhMWFdGS0FCUFdRZWZiczlqQUR6V1wveFpZN1ROS1hpNFo3WnFVNFdiWUszZjNZNit4cE52bFZQK0lLOE9EUmJzRzB0ZGVRUEROempBOHZ6NTJnWlwvT1llcWZxTnc2akh3NlpOdUY5V2c1ajg2ek9SUUJuSmhkSEhEd2FUTStwaDRPVzJzK0ZjNk5XM0p0ZVp1RkJ5MjRtekdvXC9JbzNjcFFQNDBQSzVHQWh0cTZCQXExRDRjZXBsaCIsIm1hYyI6ImQxNzI0ODMyYmU4MGMyMmMyNzI3N2UyNjA0YTRiOWU2ZDg2MTRkZjI2ZTc2M2JiZDU2ZmZhMmRiNjFkNjhmNjIifQ==

Nhưng Tần Phong Hi lại giữ chặt tay hắn, nhỏ giọng nói: “Tạm thời đừng động đến nàng ta.

Ads
';
Advertisement