Ngụy Nhiếp Linh nghe thấy lý do thoái thác như thể chỉ cảm thấy quá nhàm, những người này chết đến nơi rồi mới nhớ đến trong nhà mình còn có già trẻ lớn bé cần phải nuôi, lúc trước khi làm tay sai cho người khác sao chưa từng nghĩ sẽ ảnh hưởng đến gia đình đi? 

"Hôm nay bản Vương phi phải chém đầu ngươi, tránh để cả nhà ngươi đều phải lo lắng sợ hãi cả ngày lẫn đêm, được chứ?" Cô gái dùng roi nâng cằm người đó lên nói. "Vương phi tha mạng, Vương phi tha mạng, tiểu nhân, tiểu nhân cũng chỉ làm việc theo lệnh thôi, xin Vương phi khai ân" 

Chủ bạ vốn cho rằng chắc chắn Vương phi sẽ hỏi ông ta rốt cuộc chủ mưu là ai, nhưng cô lại không hề hỏi, còn quay lại ngồi trên công đường, một tay chống cắm lạnh lùng nói: "Nếu ngươi muốn bản Vương phi khai ân, vậy bản Vương phi sẽ khai ân cho ngươi một lần, bây giờ, lập tức gọi tất cả người của phủ Tông Nhân đến đây, cả đại nhân của các ngươi nữa. Nói với ông ta, nếu trong vòng một nén nhang mà ông ta vẫn không thể đến, thì bản Vương phi sẽ cho ông ta nghỉ ngơi mãi mãi!" 

Dù cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng chủ bạ kia lại bị khí thế của cô làm sợ hãi, không dám làm trái, đích thân đi tìm Đường Ngọc đến. 

Khi Đường đại nhân của phủ Tông Nhân xuất hiện ở đại sảnh, ông ta lập tức nhìn thấy mấy binh lính bình thường luôn không nghiêm chỉnh đang cầm gậy trên tay đứng thẳng lưng, nhìn về phía cửa bằng ánh mắt hung ác. 

Đường Ngọc thầm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ những người này đổi tính rồi? 

Nhưng chủ bạ lại hiểu rõ điều này, vì lúc này trên người ông ta còn thấy đau rát. 

Có vài người trên người ít nhiều gì cũng còn có vết roi. 

Ngụy Nhiếp Linh đánh người rất có kỹ xảo, cũng sẽ không khiến người bị đánh trầy da tróc thịt. Sau khi chịu một roi ngoài việc da bị xanh tím thì không còn vấn đề gì nữa cả. Nhưng cảm giác chắc chắn chỉ có người bị đánh mới biết, sự chua xót và nóng rát đó thật sự khó mà miêu tả. 

Đường Ngọc đảo mắt, híp mắt nhìn người đang ngồi ở chỗ thuộc về ông ta. 

Người đó mặc áo choàng màu tím, làm nổi bật gương mặt tao nhã cao quý, trên người tản ra hơi thở lười nhác, như trong đôi mắt lại chứa đựng sự cương quyết khiến người khác không dám coi thường. 

Nếu không phải vì biết trước mặt là một cô gái, còn là Vương phi mà Thất vương gia mới cưới, có lẽ Đường Ngọc sẽ cho rằng đây là công tử nhà nào đó rảnh rỗi chạy đến phủ Tông Nhân chơi trò cải trang. 

Đường Ngọc chắp tay hành lễ: "Vi thần tham kiến Vương phi, Vương phi cát tường" 

Người ngồi trên bục cao không đáp lời, Đường Ngọc cũng giữ tư thế hơi cong người, động tác giơ hai tay về phía trước vẫn giữ nguyên, mãi không nghe thấy người bên trên nói gì, ông ta không khỏi nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lên. 

Lúc này, Ngụy Nhiếp Linh mới cười nói: "Đường đại nhân miễn lễ, mau đứng dậy đi, ông đến đúng lúc lắm, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta vẫn nên bắt đầu thẩm vấn phạm nhân thôi. 

Đường Ngọc thấy thế lập tức nói: "Vương phi, bây giờ Giang đại nhân và Lục đại nhân vẫn chưa đến, hay là đợi bọn họ một lát đi?" 

Ngụy Nhiếp Linh lắc đầu: "Không cần, nếu bọn họ không coi trọng việc Hoàng thượng giao phó, thì chuyện này cứ để bản Vương phi tự mình xử lý, dẫn bốn nghi phạm kia đến đây!" 

eyJpdiI6ImpNMTMyV3hvdmcyZGtFRDU1S0xcL01RPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im9EdGw2aGNmXC80RlppXC9wNGNlSHlZUWxDU3VnZ002Y1NzTjNXVncwMnZ0d3dWU3BQNWhEUm44NnVNNzR4R1krZGJjcjM2XC9Ec0RGYWE2U1ppRm5rM0plQ2FPQis1dzZ3cmxLTFQ4SDhVYjJla1o2Y2IwZHI1S241bHQxbThJdmFmanE5aGtpbFJJdlFtZ2lCSWk3YnVjSU80ejlzd0RTWndEQldoT2VWOU84V1pTSVp6RmZaUzlOMUNCODN6UDBvRm1VMlk3cGxFU1p0NEtnODhUY0d6WjUzZmNtMGFBY1FcL1dHRG13QVJZaDFRK0I3YmNJVUlPejNYMmVNSWw1bXRhYWR0MWNWOWZyQWQrMGpwb3VjNW15RGRGalo5eUd5bE05ajNKZXNnYURIQ0FGMVBUOVM0THNwZjhnWjZIZU41UHcweXd3NXJrQVFIaVFVYlNTS1ptczVaeXJuaUlRS0M0U1A2S09aeVhPQUExeGp6VUxZUVgxMG9zWjd3SDZwVmFraG9idXprOEFWTEluT3R0Q3JIU0dhSlJuYXNLWlwvUlVLeWx0TUdOcTY3VGRreVJSbkZqbHVRS1lObHpwaHJ6cWFEd1NuQ2R5c3ZQMFVXcEFPWlVZdFg2XC9pU2hBZlVNSnN5OXRaS1J0VlhcL3hkeVdKRzFrSXBtWUZJejVnUTdhSEFPYzIwZmV4dnN1TEtpc1lFWFp4SnBnNnN4VzZldzRrYUZqTmNxR3FURWZ3eDJTNzFnYzl0QVRnWTN4STY4UWNBQ2tkcHJKU2FaVTF4MkV4dWJydmdSOTVCVTdoVGpHZTZqREU2UEg5N0NjeFR4dHNmUVdBd28xVDE5SUhNQUhhUGRSZGJkOE9DWThQdXdRMUZXOU5XUCtXZXo1QURuMDRVZmllOGVQU291dUdBNGFvRkI5cmRMc01rTHJcL3dSVmsiLCJtYWMiOiIxYjBkMThlMWNlMjYzYmQ5ZDk4ZWFhMzFjMzI4NTQ1ZGQwYzJlOTY3ZTc4OGY3MzBkNDAyMzMxZjlmMWQ1YmJmIn0=
eyJpdiI6IlBXQXNyUmt0YXRPZUszZTRKNzZaS3c9PSIsInZhbHVlIjoiVlBKaEZDRUs2c25NZmZMa2NJK2NVcFUraFRibllSYmxGS3lBQlJcL1ZtSmlHK0hKaFNHZFNzb2VSZFl6VUErOHd5elBVK05zZkdRSWtVQjVGMVZiSEtVOW9wZkxaZzA0aytYZVhiVlBRbXFWYkRmbnlqWnNhZWZqV1wvRVJ6eWxlQUgrV3hZNjZ3ajJGQVhraWxtS3Q0aFwvU0wrY1VlVldtTW1hRFhpWGN1N3A3XC9acXdyN0dQWitucG1BbFFDd0VYTUFIcWx4OXZcL0hDTnQrUmtHOEtycEVwWnJ6MWhHTkVBdWxcL2MzV3lmMCs5Qkh3Ym0zQWIxNWZneTBoRDVRK1NLc0lxYmRtZTI0eVhMUUZ5MW5JSVR0UXc5Y1RjdnkzY1lxVWtPRGdzYkN4RXp0a3FsZzZiTVFHalRMWjNiQmI5OFA5R2FvSHJKZWtxZWJaSG1tOVZId1o5dksrdVJUVU40SUNmcXpTVFQxWXpVZjl4d2xxRkYyc1pnNUljdDVvWjFZdnBURmtjaXJCRDVyZHBUbWVCT3l3TGJkXC9ZVTVcL3RPV0JcL1hlc1lpcHI2QUxMQzBmQ3ZSOFwvRFhhaTJNOUFmandBQjlEaFNuTk9NUHVyK3ZEMllDV01jSEt6ODVkU1pHbGE5N3hUbmlEWUxZPSIsIm1hYyI6ImI5NTAzMTMyYjk5N2FlZGMxNmRkZGRkODNiZWY1MDNmYTJiNGI2NGU0ZDJkODIzNzM0NjBiOWJkOWZmMjEzNWEifQ==

Nhưng rõ ràng hôm nay ông ta không đến muộn, còn sớm hơn ngày thường nửa canh giờ, chỉ là bà cô này đến quá sớm, cố ý ra oai phủ đầu ông ta.

Ads
';
Advertisement