Tần Lâm biết tin liền lấy điện thoại ra gọi cho Tôn Kiến Dân.
“Sư huynh, có chuyện gì sao?”
“Giúp tôi tìm hiểu xem, nhị tiểu thư Đường Mẫn trước kia của nhà họ Đường hiện tại có ở Đông Hải hay không”.
“Vâng, tôi sẽ liên lạc lại ngay”.
Những việc như này cứ nhờ Tôn Kiến Dân là tốt nhất, chưa đầy năm phút ông ta đã gọi điện lại.
Đã tìm ra được địa chỉ nhà mà Đường Mẫn đang thuê.
Tần Lâm có hơi kích động, không ngờ dì Hai thật sự vẫn còn đang ở Đông Hải.
Lúc nhỏ, cả hai bên gia đình của Đường Mẫn và Tần Lâm đều có mối quan hệ rất tốt, hai chị em sống dựa vào nhau và thường xuyên giữ liên lạc.
Dù đã mười năm không gặp nhau, nhưng loại tình thân này vẫn không thể nào cắt đứt được.
Theo địa chỉ mà Tôn Kiến Dân đưa, Tần Lâm đi đến một khu dân cư và đã tìm ra được nhà của Đường Mẫn.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa.
Sau vài giây, cánh cửa được mở ra và một người phụ nữ quen thuộc đứng trước mặt anh.
Mặc dù đã mười năm không gặp, dì Hai cũng đã già đi rất nhiều, nhưng anh vẫn có thể nhận diện rõ ràng được.
Chỉ là Đường Mẫn lại không thể nhận ra Tần Lâm.
“Cậu là...”
“Dì hai, cháu là Tiểu Lâm đây”.
Beng...
Cái xẻng xào rau mà Đường Mẫn cầm trong tay đột nhiên rơi xuống sàn, miệng bà há hốc, vẻ mặt đầy kinh hoàng.
“Tiểu Lâm! Cháu là Tiểu Lâm ư!? Cháu vẫn còn sống, ông trời quả thật có mắt mà!”
Đường Mẫn xúc động òa khóc , nhanh chóng nắm lấy tay Tần Lâm kéo vào trong nhà.
Nhìn thấy vẻ kích động của dì Hai, trong lòng Tần Lâm cảm thấy ấm áp, cuối cùng thì một giọt máu đào cũng hơn một ao nước lã.
“Tiểu Lâm, mấy năm qua cháu sống có tốt không?”
Tần Lâm nói: “Dì Hai yên tâm, mười năm qua cháu đã học y từ một vị thầy, cuộc sống của cháu vẫn ổn, cháu đã nhận được số tiền mà dì gửi rồi”.
Đường Mẫn lau nước mắt: “Tốt tốt, có chút năng lực mới có được chỗ đứng trong xã hội, lần này cháu về, cứ ở nhà dì Hai đi, em họ Lâm Nguyệt Dao của cháu hiện đang làm việc ở bệnh viện Nhân Dân, vài ngày nữa dì sẽ nhờ nó tìm mối quan hệ, xem xem có thể cho cháu tìm việc ở bệnh viện hay không!”
“Ơ...”
Tần Lâm có chút khó nói, với tài y thuật đẳng cấp của anh thì một cái bệnh viện bé nhỏ sao có thể chứa nổi anh đây? Thật ngu ngốc khi bị những người được gọi là ‘chuyên gia’ đó xem là ‘đồ đệ’.
Chỉ là dì Hai nhiệt tình như vậy, nên Tần Lâm cũng chỉ cười trừ mà thôi.
“Cháu ngồi đi, dì Hai nấu cơm cho cháu ăn!”
Nói được vài câu thì Đường Mẫn lấy từ tủ lạnh ra cả đống nguyên vật liệu, sau đó bắt đầu cọc cạch bận rộn trong bếp.
Tần Lâm ngồi trong phòng khách, nhìn một lượt đồ trang trí trong nhà.
Mặc dù không phải loại kém chất lượng, nhưng tất cả dường như đều đã mang màu sắc cũ kĩ.
Với thân phận nhị tiểu thư Đường Mẫn của nhà họ Đường, mức sống của bà đáng ra không phải như thế này.
Đều tại sự việc xảy ra năm đó nên Đường Mẫn mới bị liên lụy.
Trên tường treo bức ảnh một nhà ba người của dì Hai, dượng vẫn giống như xưa, một người thật thà và chững chạc.
Còn cô gái mảnh mai trong bức ảnh chính là con của dì Hai, Lâm Nguyệt Dao.
Nói mới nhớ, lúc nhỏ cả hai hay chơi với nhau, nhưng họ đã không gặp nhau mười năm, không biết đối phương đã thay đổi như thế nào rồi.
Không lâu sau, cánh cửa mở ra, Lâm Nguyệt Dao đang đeo túi, mang giày cao gót bước vào.
Nhìn thấy Tần Lâm đang ngồi trên sô-pha, cô nhíu mày.
“Anh là ai?”
Đường Mẫn vội vàng tiến đến nói.
“Tại sao anh còn dám quay về?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất