Trần Kiều Kiều nước mắt, nước mũi, nước miếng chảy đầm đìa, lực của cú tát này không hề nhẹ.  

             Mặt Từ Phong trở nên u ám, dám đánh người phụ nữ của anh ta ngay trước mặt anh ta, đúng là muốn chết!  

             “Anh chán sống rồi hả!”  

             Tên mập Từ Phong đương nhiên không dám ra tay với Tần Lâm, nhưng anh lấy trộm thẻ ngân hàng của ông Long, muốn trả thù anh thì không cần phải đích thân ra tay.  

             “Anh đợi đấy!”  

             Từ Phong rút điện thoại bấm một dãy số, một lát sau cuộc gọi được kết nối.  

             “Ông Long à? Tôi là Từ Phong”.  

             “Bây giờ tôi đang ở tòa nhà kinh doanh ở quảng trường Tân Dân, ở đây có người lấy trộm thẻ ngân hàng của ông bị bắt tại trận, ông xem……”  

             “Được, được, được, tôi đợi ông ở đây, anh ta không chạy được đâu, ông yên tâm!”  

             Sau khi tắt máy, Từ Phong lộ bộ mặt xảo quyệt, nghiến răng nghiến lợi.  

             “Anh đợi đấy, anh chết chắc rồi, hôm nay anh mà bước được chân ra khỏi cái cửa này thì tôi không phải họ Từ nữa!”  

             Diệp Vãn Nhi kéo tay Tần Lâm rồi nói nhỏ.  

             “Anh Tần Lâm, phải làm sao đây?”  

             Tần Lâm cười khẩy: “Vậy thì cứ chờ xem”.  

             Mặc dù anh còn có thẻ ngân hàng khác, có điều chuyện đã đến nước này rồi, đợi thêm lúc nữa cũng chẳng sao.  

             ……  

             Mặt khác, sau khi Long Ích Huy tắt máy, Đoàn Bảo Đông hỏi.  

             “Sao thế?”  

             “Anh Đông, Từ Phong gọi điện đến nói có người lấy trộm thẻ ngân hàng của em, em đi xem sao”.  

             Đoàn Bảo Đông nhíu mày: “Ăn trộm thẻ ngân hàng của anh?”  

             Đoàn Bảo Đông nghĩ một lát, mặt hơn biến sắc nói: “Hôm qua chúng ta đưa một chiếc thẻ ngân hàng cho cậu Tần, có khi nào là cái thẻ đấy không?”  

             Long Ích Huy nghĩ một lát, khả năng cao là vậy, chứ trong tình huống bình thường ai có cơ hội ăn cắp thẻ ngân hàng của ông ta?  

             Đoàn Bảo Đông vội đứng dậy: “Không được, đích thân tôi đi một chuyến!”  

             Ông ta không thể thất lễ với thần y như Tần Lâm được.  

             “Hụ hụ……”, Đoàn Bảo Đông đứng dậy liền ho một tràng.  

             Long Ích Huy vội nói: “Anh Đông, cơ thể anh còn chưa khỏe hẳn, ở nhà dưỡng sức đi, để em, anh yên tâm, em nhất định sẽ xử lý tốt!"  

             “Được, tuyệt đối không được thất lễ với cậu Tần!”  

             “Vâng!”  

             Long Ích Huy mặc áo rồi ra khỏi nhà.  

             Mười mấy phút sau, Long Ích Huy mặc bộ vest đen vội vàng đến tòa nhà kinh doanh.  

             Từ Phong và Trần Kiều Kiều vẫn đang ngồi xổm ở đó, một bên mặt của Trần Kiều Kiều vẫn còn sưng, cô ta bắt đầu cảm thấy đau tê tái.  

             Vừa nhìn thấy Long Ích Huy đi vào, Từ Phong liền nhanh chóng đứng dậy, hớt hải chạy qua đó, mặt cười như con chó Pug.  

             “Ông Long, ông đến rồi sao?!”  

             “Chính là bọn họ! Đôi trai gái mất dạy này dám lấy trộm thẻ ngân hàng của ông, đúng là không biết trời cao đất dày!"  

             Long Ích Huy vừa bước vào liền nhìn thấy Tần Lâm và Diệp Vãn Nhi đang đứng trước mô hình tòa nhà.  

             Mặt ông ta lập tức tối sầm lại.  

             Thực sự là cậu Tần!  

             Bởi vì trước đó đưa tiền cho người khác đều dùng thẻ ngân hàng của anh Đông, tiêu thẻ của anh Đông thì không cần phải chính chủ ký tên, nhưng thẻ của Long Ích Huy thì không được, một lần tiêu quá năm triệu cần phải có chữ ký chính chủ.  

             Long Ích Huy không ngờ đến điều này, thực sự là sơ sót của ông ta, nếu như vì chuyện này mà khiến cậu Tần bất mãn thì đúng là tội đáng muôn chết!  

             Từ Phong thấy chỗ dựa của mình đến rồi, anh ta liền ra vẻ vênh váo ta đây.  

             “Hừ! Đây là ông Long! Thẻ ngân hàng trong tay các người chính là của ông ấy! Gặp ông Long rồi mà còn không mau cút qua đây tạ tội! Còn đứng ngây ra đấy làm gì hả, đợi chết sao!”  

eyJpdiI6IkdwU3ZzQXpuaDlKWjgzUk9UY2tOQ3c9PSIsInZhbHVlIjoiRWt5dUNJMXBDTEJiSVwvRW1HRGFhUUw2dERRV0JSNkVsZnpwaEhOV21Za0RYV1wvWTc5a0pDcUJreERlZ0E2TUJjNFBcLzhHc09Qd3BGNjREQUNqNGp3aVVpVFNRXC9WS2E2YXhPYVFxWm8rSGpIYXBIcm5sMFNYQ29KbTc0eUNJaysya0wraW82Y0VhckJYYjhwN1wvdzMyZFBsK29xZjBrNU9HYlVlM01BTnFYcHNGbExXblcwSDdOb3BldFM1YjZ6QmNcLzkyYTF6Um9vOG9JbEhVSU1WZzAreDNqb0pZcnJZZFF3TFgwWXBMWlhwdDBvbkJZVFU3UkVjdVZmYlRSOFwvSlhTaVNvUnJFa0RzK3Q2clhScnNcL3VCRlhQZlRibzZyUWZsSDdET2RubUhqRUNqTjhSUjJCcE5CaFVGQzM0eDZ3cFwvR3lcL1hFUlpQazl6eEtOUWpwZFRvbjZKMkJoSE5oQnltK3k1MXNzcE9tVT0iLCJtYWMiOiJlYWY4OGI1NDNiMWFiYTQyYWU3MzYyZjQyM2QwMmE3MjlkZWM1MDNlNGM3ZjFmNWNjNjNkYjIxOGU0ZThiMjU0In0=
eyJpdiI6Ikd3RjFVa0ZDMVlUaHJrd0p5NnhLYVE9PSIsInZhbHVlIjoiVStYUWk4amhtTytkdTd4bFpubkJldTlMUHZNQ2EzMmdVZHFBK1wvTTV2ZWtwNCtRajNJUEowbTlMc0VQZHozMEJwSUJhOXhVRTdrN1RmMmFUNmphcVBtb3k0cXlrXC8xOVRzRSszRVlGWDE2T2FHcE1XN3c1ckh6MjhKZEtnZ29zVDh2OFBzWmN2aWNHTmcrbVwvNmhlT1hyVFJkMElLb0FlTkNLMlwvVWR4aVBtbGpMRGlTQjBtN0Y0ckt2MVZ3VFFmUmxUQWoyM0pvMzIxd3NOWFwvU3lFbWtIUTcxb1JEeTJvOHZTTnFMRW1VR2JuUDlWaGRHOUlVOXpUY1RQMVlKWjRnYldKV3BWWmVcL1RTKzBKQnp6dUhrb1YrUWkzYkxNSWZCSExvbnhzZ01QMDJiMFwvckl4SE5jVEFwT1JWaHV6VzY1ZE5WUUZ0V1IzelVpRVhFbGNjWG9DZz09IiwibWFjIjoiNjA1ZTI4NTgyNDc5ZjI1N2RkMzFlZTcxYzZkZjIzMDNlZjMzNDAwYjNjZDIyNzFmNmJkZWMzNjZjZjM5MmMyYiJ9

             “Cậu Tần!”

Ads
';
Advertisement