Hai cái bạt tai khiến Tôn Đại Mai ngã lăn trên mặt đất, Lâm Nguyệt Dao lập tức biến sắc!
"Tần Lâm! Anh làm cái gì vậy! Người đó là bạn của mẹ tôi, sao anh lại đối xử với bà ấy như vậy!"
Mặc dù việc Tôn Đại Mai dùng rượu để hất lên người khác là lỗi của bà ta, nhưng Tần Lâm đánh người thì quá đáng quá.
Lâm Nguyệt Dao không đồng tình với Tôn Đại Mai, nhưng cô ấy biết con trai bà ta Dương Tân Thành không đơn giản, là người có quan hệ trong giới giải trí, nếu như khiến bọn họ tức giận, nhất định sẽ bị báo thù.
Nhà bọn họ không dễ dàng mới có cuộc sống tốt hơn một chút, nếu như vì đắc tội Dương Tân Thành mà bị hủy hoại, vậy Tần Lâm đúng là tội nhân!
Lúc này, Dương Tân Thành đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Tôn Đại Mai nằm trên mặt đất, mặt sưng húp lên liền lập tức nổi giận.
"Mẹ! Mẹ làm sao vậy!"
Tôn Đại Mai liền khóc lớn: "Cậu ta đánh mẹ, con trai, con phải tìm người giết chết cậu ta cho mẹ!"
Dương Tân Thành tức sùi bọt mép, quay đầu trừng mắt nhìn.
"Mày dám đánh mẹ tao? Được! Mày tiêu rồi, hôm nay nếu tao không đánh gãy hai tay hai chân của mày, mày sẽ không biết xã hội hiểm ác đến đâu! Mẹ kiếp, mày đợi đấy!"
Dương Tân Thành vội vã đỡ Tôn Đại Mai lên, ngồi trong phòng đợi.
Với cơ thể gầy yếu của Dương Tân Thành, anh ta đương nhiên không thể ra tay với Tần Lâm, vừa nãy đi gọi điện thoại, mấy người mà anh ta gọi đến đều là người có máu mặt trong xã hội.
Vốn chỉ muốn gọi bọn họ đến dạy cho Tần Lâm một bài học, dù sao cũng là anh họ của Lâm Nguyệt Dao, anh ta cũng không muốn ra tay quá ác.
Nhưng bây giờ, thằng nhãi này lại dám đánh mẹ anh ta, đúng là muốn chết mà!
Chẳng mấy chốc, một tên đầu trọc đem theo bốn thanh niên trẻ tuổi đẩy cửa đi vào, trên người nồng nặc mùi rượu, bước chân mạnh mẽ, trông vô cùng dũng mãnh.
"Dương lão đệ, ai bắt nạt cậu?"
Dương Tân Thành thấy Đầu Trọc, mặt mày vui mừng.
"Anh Trọc! Anh đến rồi, chính là cậu ta, anh giúp em đánh cậu ta tàn phế, đánh gãy chân tay cậu ta!"
Anh Trọc trên miệng còn ngậm tăm, gã quay đầu, khinh thường nhìn Tần Lâm, cười nhạo một tiếng.
"Cậu ta á? Người trẻ tuổi nên kiêu ngạo nhỉ?"
Nhìn thấy mấy người đến đều không phải người tốt gì, Đường Mẫn vội vàng đứng dậy, kéo Tần Lâm ra sau lưng, nói.
"Các vị, chúng ta hiểu lầm rồi, hòa giải một chút là được, nếu không được, chúng tôi sẽ đền tiền".
Dương Tân Thành lúc này tức đến mức đầu óc mê muội: "Ai cần mấy đồng tiền rác rưởi của bà? Bà nghĩ ông đây thiếu tiền sao? Hôm nay có nhiều tiền đến mấy cũng mặc, tôi phải đánh cậu ta tàn phế!"
Lâm Nguyệt Dao vội vã kéo Đường Mẫn lại.
"Mẹ! Mẹ mau qua đây! Chuyện anh ta tự gây ra, để anh ta tự chịu trách nhiệm!"
Dường Mẫn cau mày: "Con bé này, con nói cái gì vậy, Tiểu Lâm đánh người vì mẹ mà!"
Lâm Nguyệt Dao nói: "Thì sao chứ, chẳng phải vì anh ta bảo vệ ngôi sao nữ kia nên mới đắc tội người khác sao, mẹ mau lùi về sau đi, đừng để bị thương".
Tần Lâm gật đầu: "Dì Hai, dì lùi về sau một chút đi".
Tần Lâm không thèm ra tay, nhưng dì Hai đứng bên cạnh, nếu như để đám tôm tép không có mắt này khiến dì Hai bị thương thì không tốt, vậy nên cứ để anh ra tay trước.
Khi Tần Lâm định ra tay, cửa phòng đột nhiên mở ra, một người đàn ông mang theo một nhóm phục vụ và vệ sĩ đi đến.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Dương Tân Thành nhìn thấy vậy, liền quay người nói.
"Giám đốc Vương, chúng tôi có chút ân oán cá nhân cần giải quyết, sẽ không làm phiền đến người khác, sẽ nhanh thôi".
Giám đốc Vương nhìn qua, kia chẳng phải là Tần đại sư sao!
Lần trước Tần đại sư ăn cơm ở đây, đích thân ông chủ Bùi giao phó, miễn phí toàn bộ còn nhiệt tình tiếp đãi, đây là khách quý của bọn họ.
"Đây là khách sạn lớn Kim Long, mấy người vẫn nên đừng làm loạn, ngồi xuống cả đi".
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất