Vương Tử sững sờ.
Sao lại hẹn người khác chứ?
Hẹn người khác, sao lại đến nhà hàng Dung Hợp?
“Chú Tôn, chú đang đùa với cháu phải không?”
Tôn Kiến Dân nhíu mày: “Chú đùa với cháu làm gì, chú có chuyện quan trọng, hôm nay không thể ăn cơm với cháu được, để hôm khác hẹn cả bố cháu nữa”.
Nói xong, Tôn Kiến Dân lướt qua người anh ta, lao lên trên tầng.
Vương Tử đột nhiên có dự cảm không lành, lo lắng đuổi theo.
Chỉ nhìn thấy Tôn Kiến Dân lên tầng cao nhất, khi nhìn thấy vị trí của Tần Lâm, ông ấy liền rảo bước nhanh qua đó.
“Cậu Tần”.
Quan hệ sư huynh sư đệ của hai người đương nhiên không thể để lộ trước mặt người khác được.
Tần Lâm cũng không đứng dậy, trực tiếp nhường chỗ cho Tôn Kiến Dân.
“Ngồi đi”.
Tô Văn Kỳ sững sờ, bất luận là về cách ăn mặc hay khí chất nhìn phát biết ngay Tôn Kiến Dân này không phải người bình thường, lẽ nào ông ấy thực sự là lãnh đạo Tôn sao?
Nhưng nhìn thái độ bình thản của Tần Lâm, cô ấy lại không dám tin, nếu như lãnh đạo Tôn thực sự đến, ít nhất cũng phải đứng dậy tiếp đón chứ?
“Đây là bạn của tôi, Tô Văn Kỳ”.
Tôn Kiến Dân hơi sững sờ, ông ấy đương nhiên cũng quen biết Tô Văn Kỳ, chỉ là không ngờ người con gái này lại là một cặp với tiểu sư huynh?
“Chào em dâu, tôi là Tôn Kiến Dân”.
Tô Văn Kỳ há hốc mồm, thực sự là lãnh đạo Tôn?
Cô ấy lập tức đứng dậy, bắt tay một cách khách khí, lễ độ.
Lúc hai người bắt tay nhau, Vương Tử ở dưới tầng cũng lên theo, nhìn thấy Tôn Kiến Dân ngồi chỗ Tần Lâm, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.
“Chú Tôn, chú nói chuyện quan trọng là cùng bọn họ sao?”
Tôn Kiến Dân nhíu mày, có chút không vui.
“Thằng nhóc này, chú đã nói để hôm khác ăn cùng cháu rồi mà, hôm nay chú cùng cậu Tần và em dâu có chuyện cần bàn, cháu cứ tự nhiên đi”.
Mặt Vương Tử lập tức nghệt như mất sổ gạo.
Cậu Tần? Em dâu?
Vương Tử bô bô cái mồm gọi chú, ai ngờ Tần Lâm lại xưng huynh đệ thân thiết với lãnh đạo Tôn? Còn nhận Tôn Văn Kỳ là em dâu?
Chẳng phải vai vế của anh ta nhỏ hơn một thế hệ sao!
Tần Lâm chẳng qua chỉ là thiếu gia của một gia tộc suy tàn, bây giờ là một tên bác sĩ quèn, không bị ức hiếp ở Đông Hải đã là tốt lắm rồi, sao lại có thể quen cả lãnh đạo Tôn chứ?
Mặc dù Tô Văn Kỳ cũng không biết chuyện gì, nhưng rõ ràng Tần Lâm thực sự đã mời được lãnh đạo Tôn cùng ăn cơm.
Cô cười khẩy một tiếng rồi nói.
“Tôi nhớ lúc nãy có người nói, nếu mời được lãnh đạo Tôn ăn cơm cùng thì gọi Tần Lâm là bố cũng được, câu nói này không biết là thật hay giả?”
Mặt Vương Tử tối sầm lại, cuộn chặt nắm đấm, biểu cảm vô cùng khó coi.
Tần Lâm nói: “Bỏ đi, tôi cũng không có đứa con như vậy”.
Vương Tử......
Dù sao cũng là mời lãnh đạo Tôn ăn cơm, ở nơi đông người này tai vách mạch rừng, thực sự có chút phiền phức, Tô Văn Kỳ gọi phục vụ đến.
“Sắp xếp phòng riêng cho tôi”.
Vốn dĩ đi ăn với Tần Lâm muốn tình cảm hơn nên cô mới chọn vị trí gần cửa sổ, có điều còn có lãnh đạo Tôn nữa, ngồi trong phòng riêng sẽ yên tĩnh hơn.
Phục vụ có chút khó xử: “Chị Tô, hết phòng riêng rồi ạ”.
Vương Tử nghe thấy thế liền mừng rỡ.
“Nếu đã như thế, vậy thì cháu đưa phòng riêng cho bọn chú dùng đi, dù sao hôm nay chú cũng không có thời gian ăn cơm với cháu”.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất