Tần Lâm nói xong, cũng không quan tâm đến đám người ấy nữa, chỉ chuyên tâm chữa bệnh cho người đàn ông lang thang trước mặt.  

             Sau vài phút bắt mạch, Tần Lâm hỏi vài câu.  

             Đám người Lý Hạo Nguyên mặc dù không trực tiếp bắt mạch, nhưng qua dáng vẻ khập khiễng lúc nãy của người bệnh, với mấy câu trả lời về bệnh tình liền đoán ra.  

             Người đàn ông lang thang này cũng bị viêm cột sống dính khớp!  

             Lý Hạo Nguyên lộ vẻ cười cợt, tình cờ quá, lại là bệnh này.  

             Lúc trước khi Vương lão gia đến, Tần Lâm giả vẻ như 'có thể chữa mà không chữa', nhưng bây giờ thì sao, anh chủ động đồng ý chữa cho người bệnh, có thể không chữa được sao?  

             Chỉ cần chữa là lộ tẩy ngay.  

             Lý Hạo Nguyên là cao thủ chữa các loại bệnh phong thấp, tinh thông các phương thuốc cổ truyền, chỉ cần Tần Lâm ra tay, hắn liền có thể tìm được sơ hở, phê bình anh tan tác tơi bời, khiến anh không còn cách nào tiếp tục mở y quán được nữa!  

             Sau khi hỏi vài câu, Tần Lâm gật đầu.  

             “Chú bị viêm cột sống dính khớp, chuyện nhỏ”.  

             Lời vừa dứt, Lý Hạo Nguyên cười nhạt.  

             “Chuyện nhỏ sao? Tên họ Tần kia, cậu có biết y thuật không vậy?”  

             “Không chỉ Đông y, bây giờ trên thế giới, bệnh viêm cột sống dính khớp không có cách nào chữa khỏi hẳn, chỉ có thể dùng một số phương pháp làm giảm cơn đau mà thôi”.  

             “Chỉ có điều, mấy phương pháp này cần thường xuyên kiểm tra, mỗi lần kiểm tra lại tốn tiền, cuộc sống của bệnh nhân này hiển nhiên chẳng dư giả gì, trong túi chắc chỉ có mấy đồng, cậu lừa người ta đây là chuyện nhỏ, lương tâm của cậu đi đâu rồi?!”  

             Vừa nghe xong câu này, mặt người đàn ông lang thang biến sắc, ông ấy vốn chẳng có mấy đồng, mặc dù tuổi tác lớn nhưng cơ thể lắm bệnh, muốn đi làm cũng khó, chỉ có thể dựa vào việc nhặt ve chai kiếm sống.  

             Nếu như bảo ông ấy ba hay năm ngày kiểm tra lại một lần, e rằng ông ấy không có đủ tiền để chi trả.  

             Vương Nhất Thủy lạnh lùng bàng quang, ông ta muốn xem xem, thằng nhãi này định lừa lọc thế nào, nếu tí nữa bị người khác bóc trần mánh khóe, ông ta sẽ đập nát cái y quán này!  

             Tần Lâm nhìn Lý Hạo Nguyện, lạnh lùng cười một tiếng.  

             “Cho rằng bệnh này là một loại bệnh khó xử lý là vì trình độ của mấy người không đủ mà thôi”.  

             “Đừng có dùng mấy cái kỹ thuật gà mờ của cậu để so sánh với người khác”.  

             “Y thuật của tôi không phải là thứ mà các người có thể đoán ra”.  

             Cái gì!  

             Quá ngông cuồng!  

             Lời của Tần Lâm lại khiến mọi người nổi giận thêm lần nữa.  

             Thằng nhãi này đúng là quá sức kiêu ngạo, trước nay chưa từng thấy vị bác sĩ nào ngông cuồng đến vậy, cho dù là chuyên gia nhiều kinh nghiệm ở bệnh viện Nhân Dân khi nói chuyện với bọn họ thì vẫn phải dùng giọng điệu muốn học hỏi, cùng nhau học tập.  

             Bọn họ đều là những người đứng đầu trong ngành, thằng nhãi này là cái thá gì chứ? Mới hai mươi tuổi đầu, học y được mấy năm, khám được cho bao nhiêu người?  

             Nói khoác mà không biết ngượng!  

             Tần Lâm lười để ý bọn họ, nói với Khổng Phàm Lâm.  

             “Chuẩn bị ba chỉ Tam Thất, năm chỉ Bạch Đan, một lượng Bát Tiên Thảo...”  

             “Đem tất cả chỗ thuốc đó nghiền thành bột”.  

             Khổng Phàm Lâm vội vã gật đầu, lập tức đi làm.  

             Tần Lâm lại nói: “Vãn Nhi chuẩn bị một ấm nước sôi, một ấm nước lạnh”.  

             “Vâng!”  

             Hai người bận rộn mấy phút, tất cả dược liệu đã được chuẩn bị đủ.  

             Bột thuốc Đông y được chia làm hai phần, đổ vào hai ấm nước lạnh và nước sôi.  

             “Mời chú cởi giày”.  

eyJpdiI6IksrWkV0eGZPXC9hU3J3NVYydUNxQ2R3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkMydHpuUHpkcFpWdEZBbUxGTnZwZ096dzVHbTFPN2hCMlFrb2RvekJsd2FvMkFyakxGMktyeVwvOGVuOUp6MU1sRkVvNXlhcEI3Z1pxdnBqN3pIUlQ0ZHpaT3FrYnRIbVpKZXZcL2xNNWhrUktVZFAwTG1NV1dvdmF1OW56aUdZYXYzMHJLbTFcL0paVklaSGFmcEIycHNHaGp0V0JMM3doajNZb3A1blhlc1U0c1dzRGQybTN2MkhNZ1pISGtMbnhuaU9pNmdMYVVjcmR2amJQNWNnUU1NWUFkRnRPV0k2SWgrWThVZXNlWWhPcUlubGpIaEdKOHVkaEU2SkpKZjYxZ2o2cm9BUlI2T0lwTnl5aVNseXZEVFYrR0EyaVFJQllhQzljSERVVFwvSmNlNjVoRVwvQ21aQ0V0eGpWVGxYaHZHcUpDcm04dEYzdXlWS2hjNVgrSTZJQXREMHJMYlpUNm1kN280VEFsSFFTNGlJWXByT003Z01BdmRKSnl2SFhRZG9JZGs0SlJaWDcwNllDSzQrS0lNYTFcL2ZIeHNnK1hTWXdOcGJJVCtLN3RxR0QzTEFYemZSeGFpRm05b2Jjc3M1Z0JtYlA5cE9RSHZLdXZGbUtcL1MzZWR6SW95VjRpdlRKeVRSb2xNRVJSTzV1bTRQUFRhRWcxUFY2SGJLMk9HbTVBNlYrR1p3QXVvMVVtVCs2T0F3XC92M0NcL1wvUEIwSFA0MlwvbHUzOGdHbXpqODhxZ0F0eWR6M0dtUTRkZXlNUWpQWFQ0IiwibWFjIjoiYTZjM2EyOWZkNTE3MjM0MDgwZDZjZDQzMTBkOWRkNDlkZWQyMmIxZDVlYWE3ZGYwODI2Y2RiYjdiZGJiOGNjZSJ9
eyJpdiI6IlQxTEpcL2N5bTNiNG50UUg4WUFGSUVBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InRPMUF6RnppWFN4OWNBQ0M4U0hYdnYwUldiY1lVNGJVMTNFZ2Y3NU5xZVRJMlQ0QlB5SWRMSVwvYnZsZHk5WFFxVXJBSDk4WG9nWkV6RkdxdDI3RE9FTUp1V0ZHc3lmQ0NrcFFYdmNvMGNWcVd2M3lDNWRZSFA5bzdTZkJCWVVSVWF1NEtXMVRkeHNQVEZZVnJEckVEVkxpUkVkZWs3eEg3N2tqdmRKWDdCMnZVdTlzWlhzUUUxNnFCVWVvZEhcL1ZtajcyVEJEU3dTOTcrWE8xQk5iV0YycGN1ejFNOTBucHpDaWs1bHpFNWVkdz0iLCJtYWMiOiIwOTg5ZDgyNjg0OWMzYzljZTAwNGUzZWIyNmVkMzhmYjIxZjFhYTViOTI2ZTc3OTEyYjE3NWIxYmE0YjZkNTU2In0=

             “Một ngụm uống hết, khi uống, phải dùng ấm nước nóng này dội xuống chân chú, sẽ hơi nóng một chút, chú chịu khó nhịn một tí”.

Ads
';
Advertisement