Phía trên quảng trường Tây Hải, một lớp khiên bảo vệ màu vàng mơ hồ hiện lên, trên đó có những tấm phù văn bí ẩn lấp lóe che kín cả bầu trời và bao phủ mọi thứ trong đó.
Ngay dưới lớp khiên màu vàng kia là một tòa tháp khổng đồ phủ đầy màu đen có tổng cộng bảy tầng. Một điểm sáng màu trắng không ngừng nhấp nháy một cách rõ rệt ngay trên tầng bảy của tòa tháp.
Lúc này, mọi người trong quảng trường Tây Hải đều há hốc với ánh mắt ngơ ngác, ai nấy cũng cảm thấy thế giới quan của mình đã hoàn toàn bị đảo lộn rồi.
“Trời ạ, tầng thứ bảy!”
“Không ngờ anh ta thật sự vào được tầng thứ bảy rồi!”
“Tư chất thành tiên! Đúng là người có tư chất thành tiên!!!”
Ngay cả Cổ Tổ Ma Dạ cũng lập tức đứng bật dậy, gương mặt ông ta đỏ bừng hẳn lên, hơi thở trở nên gấp gáp.
Kỷ lục đã bị phá vỡ rồi!
Có người đã vào được tầng bảy, điều này sẽ dẫn đến sự thay đổi như thế nào, ngay cả Ma Thần Tộc bọn họ cũng không biết.
“Cố… Cố Tổ, bây… bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Ma Hải hơi run rẩy nói.
Cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của anh ta. Anh ta vốn nghĩ rằng đây chỉ là một buổi khảo hạch đơn giản, ai mà ngờ được thật sự có người lên được tầng thứ bảy chứ?
Đối phương đã đánh bại Đế Thích Thiên ở Hợp Thể Cảnh chỉ với Nguyên Anh kỳ ư?
Anh ta chỉ nghĩ đến điều này đã cảm thấy đầu óc choáng váng, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp hẳn lên.
Chuyện này quá bất ngờ!
Quá chấn động!
“Thông báo cho mọi người trong gia tộc, bảo bọn họ mau chóng cử người đến thành phố Tây Hải, tôi lo sẽ có biến cố xảy ra ở đó.”
Dù gì Ma Dạ cũng là một tu giả Đại Thừa kỳ, không lâu sau ông ta đã bình tĩnh lại và ra lệnh cho Ma Hải.
Ông ta ngừng lại một chút rồi kéo lấy đối phương, nói với giọng điệu u ám và dữ tợn: “Thôi, để tôi tự đi truyền tin!”
“Nhiệm vụ hiện tại của cậu chính là trông chừng nơi này cho kỹ, tuyệt đối không thể để lộ thông tin nơi này ra ngoài! Bất cứ người nào dám xông vào trận pháp, giết không tha!”
…
Hiên Viên Chỉ Nhược ở bên khác cũng không bình tĩnh được nữa, đôi mắt xinh đẹp đảo quanh, ngạc nhiên thốt lên: “Thật sự vào được tầng thứ bảy rồi ư! Rốt cuộc Bạch Phi Vũ là thần thánh phương nào vậy? Nếu chuyện này truyền đến tiên đảo Bồng Lai của tôi thì Cố Tổ của gia tộc Hiên Viên cũng phải giật mình đấy!”
“Điều quan trọng nhất là người này thuộc về Nhân tộc, trong người đang chảy dòng máu Viêm Hoàng của chúng ta, một thiên kiêu như vậy còn vượt xa cả những thánh tử và thánh nữ của các thế lực siêu cấp của Linh giới! tuyệt đối không thể để anh ta rơi vào tay Ma Thần Tộc!” Triệu Sơn Hà nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Lần này anh ta và em gái của mình – Triệu Tuyết Nhi đến thành phố Tây Hải chỉ vì lời mời giúp đỡ của Phùng Mục Trần, không ngờ bọn họ lại có thể gặp được loại chuyện này.
“Để tôi truyền tin về gia tộc.”
Ngô Đại Bàn thuộc gia tộc Thủ Lăng ở núi Hoàng lập tức lấy một tấm bùa màu vàng niệm khẩu quyết: Truyền Âm Vạn Dặm.
Nhưng không lâu sau, vẻ mặt của anh ta chợt trở nên khó coi.
“Không được! Ma Thần Tộc đã chuẩn bị từ trước và phong tỏa khắp nơi này rồi, lá bùa “Truyền Âm Vạn Dặm” của tôi hoàn toàn không có tác dụng.”
Hiên Viên Chỉ Nhược và Triệu Sơn Hà nghe thấy vậy thì nhíu chặt mày, lần lượt thử mọi cách để liên lạc với người bên ngoài nhưng cuối cùng đều phát hiện không liên lạc được.
“Mục Trần, lúc trước anh thi triển chiêu Thập Nhị Tinh Thần Thiên Mạch Thuật chắc hẳn có liên quan đến Tinh Môn, chắc anh cũng biết Đấu Chuyển Tinh Di của Tinh Môn chứ?”
Hiên Viên Chỉ Nhược đột nhiên nhìn về phía Phùng Mục Trần.
“Quả thật tôi biết Đấu Chuyển Tinh Di, nhưng tôi sẽ không giúp các người.” Phùng Mục Trần bình tĩnh đáp lại.
“Tại sao?” Hiên Viên Chỉ Nhược hỏi lại.
Anh ta không trả lời mà nhìn về phía trên quảng trường ở xa, mọi người nhìn theo ánh mắt của anh ta thì lại phát hiện một vài tu giả của các thế lực lớn đang sử dụng mọi loại bí pháp ở rìa quảng trường để phá trận thoát ra, nhưng cuối cùng bị những bức tượng anh hùng nơi đó giết chết ngay tại chỗ.
“Nhìn thấy chưa? Với bản chất thối tha của Ma Thần Tộc thì bây giờ kẻ nào dám tùy tiện hành động chỉ có một con đường chết, cho dù là tu giả Đại Thừa kỳ cũng không thoát ra được.” Phùng Mục Trần nói.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Triệu Sơn Hà nói với vẻ mặt khó coi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất