Gia tộc Mộ Dung là một trong những thế gia hùng mạnh nhất thời thượng cổ. Nếu xét về nội tình và thực lực, bọn họ không hề thua kém bất kỳ gia tộc nào trong Bát Đại Cổ Tộc. Hơn nữa, bọn họ cũng chính là kẻ chủ mưu đứng sau sự kiện khiến Bạch Phi Vũ phải ôm hận mà chết năm xưa!  

 

Còn về gia tộc Thủ Lăng Hoàng Sơn mà Ngô Đại Bàn thuộc về, đó cũng là một trong Bát Đại Cổ Tộc thời thượng cổ!  

 

Sau đại kiếp thượng cổ, trong tám tộc đã có bốn tộc bị diệt vong.  

 

Bốn tộc còn lại lần lượt là: Nhà họ Khương ở Côn Luân đã hoàn toàn suy tàn, Triệu Phong Thiện ở Thái Sơn, Ngô Thủ Lăng ở Hoàng Sơn, và Hiên Viên trên đảo tiên Bồng Lai…  

 

Lâm Phong thật không ngờ, gã Ngô Đại Bàn này lại là người của gia tộc Thủ Lăng!  

 

Trong lúc Lâm Phong còn đang suy tư, Mộ Dung Phục và Đường Thi Nhã đã sánh vai, cùng nhau đi tới.  

 

Một người phong thái phiêu dật, tuấn tú lạ thường, áo trắng tinh khôi như tuyết.  

 

Một người mặc bộ váy dài màu hồng phấn, mắt sáng long lanh, răng trắng muốt, dáng vẻ yêu kiều, quyến rũ động lòng người…  

 

Hai người họ đứng cạnh nhau trông như một cặp kim đồng ngọc nữ trời sinh, lập tức thu hút sự chú ý của không ít người xung quanh…  

 

"Không ngờ bao nhiêu năm đã trôi qua mà tu vi của cậu vẫn dậm chân tại chỗ, chẳng có chút tiến bộ nào cả!"  

 

Mộ Dung Phục hoàn toàn lờ đi Lâm Phong đang đứng bên cạnh, chỉ cười tủm tỉm nhìn thẳng vào Ngô Đại Bàn.  

 

"Đương nhiên, tôi sao mà so bì được với gia tộc Mộ Dung mấy anh! Mấy anh ấy à, giỏi nhất là thuật gió chiều nào theo chiều ấy, chỉ biết đến lợi ích của bản thân mà thôi!"  

 

Ngô Đại Bàn cười nhạt đáp trả.  

 

"Gió chiều nào theo chiều ấy, chỉ biết lợi ích bản thân? Cậu nghĩ với thực lực hiện tại của cậu, cậu có đủ tư cách nói câu đó trước mặt tôi không?"  

 

Mộ Dung Phục lạnh lùng nói, vẻ mặt không chút biểu cảm.  

 

"Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Các anh vốn là người Đại Hạ, vậy mà lại nhẫn tâm từ bỏ đất tổ, chạy đến tận bờ Tây nước M xa xôi!"  

 

"Sao nào? Có phải trăng ở nước ngoài tròn và sáng hơn không?"  

 

"Bao nhiêu năm qua, gia tộc Mộ Dung các anh được mấy cái Thần tộc kia 'chăm sóc', chắc hẳn thế lực cũng phát triển mạnh mẽ, đáng mừng lắm nhỉ?"  

 

Ngô Đại Bàn liên tục cười lạnh chế giễu.  

 

Nghe những lời này, Mộ Dung Phục khẽ nheo mắt lại. Anh ta đột nhiên giơ tay lên, đầu ngón tay ngưng tụ một luồng linh khí rồi bắn thẳng về phía Ngô Đại Bàn.  

 

Tốc độ của luồng linh khí này quá nhanh!  

 

Ngô Đại Bàn hoàn toàn không kịp né tránh, bị bắn trúng ngay giữa ngực. Ngay lập tức, gã cảm thấy tâm mạch mình rung chuyển dữ dội, khóe miệng không kìm được mà rỉ ra một dòng máu tươi.  

 

"Thằng chó…."  

 

Sắc mặt Ngô Đại Bàn trở nên cực kỳ khó coi.  

 

"Bây giờ đâu còn là năm trăm năm trước nữa! Nhớ lại trận chiến Đông Tây năm đó, thực lực của hai ta còn ngang ngửa nhau. Nhưng hiện tại, tôi đã là cường giả Hợp Thể cảnh, còn cậu vẫn chỉ là một tên Hóa Thần Cảnh quèn. Cậu lấy đâu ra tự tin để đối đầu với tôi?"  

 

"Đừng nói là tôi, cho dù là người đẹp đang đứng cạnh tôi đây, cậu cũng chưa chắc đã là đối thủ!"  

 

Nói rồi, Mộ Dung Phục đột nhiên đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả của Đường Thi Nhã.  

 

Cơ thể Đường Thi Nhã khẽ cứng lại trong giây lát, nhưng cô ta cũng không hề từ chối, ngược lại còn rất ngoan ngoãn, dịu dàng nép mình vào lòng Mộ Dung Phục!  

eyJpdiI6IjBkTGNqZFU0N0E4M2RPajBsZ2srbkE9PSIsInZhbHVlIjoiQ1c2U1kzbllHRGc2TEErWG8wTTVLSEV2TlBBY0loY2JJcFhUNGUrcUNqa0RzWTRhNTlkTlwvcTV4RWdKVlZ0OWQiLCJtYWMiOiI2MjY2ZjkyZDc2ODYxMmFhYmI2NzBhYWI4MGUxZTk5ODlkNjY2NGQ4ODFlNDdlOTQ1NThhMzY3ZDYxOTZiZDgyIn0=
eyJpdiI6IjY1cnVVMlViU3ROQUtsNWNsbndyK2c9PSIsInZhbHVlIjoiNXBUMmVFYUZTYlwvM2pQSTBEVTBNb0RaV1h2WUFVNVNld2pNcVJMRDdoMkxGT0VzV0Y0RWE3UzhyMHlRb3hObDNMeXhOa0s3aTVSRW9wdmxnR2VOWW0xbkhmc0hBYWt6M3BpVjNjT1JZeWhtQ05mZmJuaXZ0SnhFXC9YNkN6aFZyTnpQOFRWSnl2K0ZyT0RWbWNqVEZyNTdoNVdZTzFuVWFJTVdhNDJacE9WWjNSNXpkTnBzcm4wVWFcL29mTDh2WjdcLzUwM2JjNDhXMmlYeVdDMnVUMlQ3QmFzSE9lUHRxbTRlakZhYkg1UjRcL0VGdlE1MEpZdkNvYVlEZmlLZlRDdmVRTDdSOGNSQUx0djJGM0dQNVhcL1RoYVBBZU1ROWQ5MXVZNzNLV1RqT0g3NFo0ZjB1WTlUekQ1TkxUcnFjblhYVzBuK2ZiN2V6MkV0UVwvUTNyclhzd05tMEZuQVh2SzZrU3dzTmlXb1ZvbXhXTnpSQVlsMlBaRjVSMFVZM2dYYXlxOU4rWVdoTWRTOU9xaUdxTUhTejJlVVh3SVhzamJtd0RrMHhaaDl3Z1FBUlU9IiwibWFjIjoiY2FlYzQ2NWFhZDIyODdmNDA4YzJiNGQyZTVkYjY4ODkzMDcwNGEzYWI1MGE5NjVlNzAzZWRmZWI0YmI0YTczMSJ9

Giọng điệu của Ngô Đại Bàn tràn đầy bi thương và phẫn uất. 

Ads
';
Advertisement