“Cô vẫn còn quá non nớt. Ngay cả bản thân còn lo chưa xong mà đã lo cho người khác à?”  

 

 

Lâm Phong lắc đầu, không chờ Lý Tiểu Khả đáp lời lại mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, các người mau rời khỏi đây đi. Tôi muốn nghỉ ngơi!”  

 

Anh nói rồi xoay người vào phòng, đóng cửa lại. Lý Tiểu Khả ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt, cô ấy vẫn chưa thể phản ứng trở lại.  

 

Chuyện gì vậy?  

 

Sao một tên nước Oa độc ác tàn nhẫn tự nhiên mềm lòng vậy?  

 

Còn câu nói vừa rồi nghĩa là sao? Anh ta đang dạy dỗ mình à?  

 

Sau khi không nghĩ ra được gì, Lý Tiểu Khả dứt khoát không suy nghĩ nữa. Cô ấy vội vàng dìu Đường Thi Nhã đứng dậy và dẫn theo các cô gái rời khỏi khách sạn. Nhóm người vây xem đã tản đi gần hết, ba cường giả Ozawa Ria, Lucian và Anxier lại bước ra từ trong góc tối.  

 

“Ozawa Ria, bây giờ tôi có thể chắc chắn tên Ikawa Jiro này có vấn đề. Khi nào bên ông mới có thể điều tra rõ ràng hả?” Lucian nói với vẻ mặt tối tăm.  

 

“Gia tộc Ikawa có liên quan đến bí mật hàng đầu của thần tộc Yamato nên việc điều tra rất phiền phức. Nhưng tôi đã giục bên kia rồi, chậm nhất ba ngày.”  

 

“Ba ngày sau vừa khéo là ngày khảo hạch của tháp Thiên Ma. Đến lúc đó chúng ta sẽ biết rõ người này có lai lịch gì. Nếu tên đó thật sự dám giả danh thần tộc của nước Oa, vậy thì ba ngày sau chính là ngày chết của tên đó.” Ozawa Ria giận dữ nói.  

 

…  

 

Tại nơi khác, nhóm người Lý Tiểu Khả và Đường Thi Nhã cũng trở về nơi của mình.  

 

“Tiểu Khả, cảm ơn cô đã cứu tôi. Nếu không có cô thì e rằng bây giờ tôi đã trở thành một cái xác rồi.” Đường Thi Nhã cảm kích nói.  

 

Lý Tiểu Khả do dự một lúc rồi đáp lại: “Thật ra… Có lẽ chuyện này không liên quan gì đến tôi. Tên Ikawa Jiro kia rất có thể ngay từ đầu đã không muốn giết cô.”  

 

“Không thể nào! Loại người độc ác như Ikawa Jiro sao có thể tha mạng cho tôi chứ? Anh ta ước gì có thể nghiền nát tôi thành tro bụi.”  

 

“Tiểu Kha, cô nhất định phải chú ý đến người này. Những lời anh ta vừa nói có vẻ rất quan tâm đến cô, không chừng đã nhìn trúng cô rồi đấy. Chắc hẳn anh ta buông tha cho tôi là vì muốn lợi dụng cơ hội này để tiếp cận cô, sau đó cướp lấy nguyên khí thuần âm của cô để nâng cao tu vi của mình.” Đường Thi Nhã nghiêm túc nói.  

 

“Chắc sẽ không vậy đâu…”  

 

Lý Tiểu Khả ngoài mặt tỏ vẻ không tin nhưng trong lòng đã cảm thấy sợ hãi. Nếu Đường Thi Nhã nói thật thì e rằng bản thân sắp gặp nguy hiểm rồi.  

 

Haiz, nếu như anh Lâm ở đây thì tốt rồi.  

 

Cả đời anh Lâm ghét những tên nước Oa nhất, nếu có anh ở đây thì chắc chắn sẽ đánh tên nước Oa kia tan nát. Hình ảnh của Lâm Phong hiện lên trong đầu Lý Tiểu Khả, trong lòng cô ấy lại cảm thấy lạc lõng.  

 

“Chuyện này đơn giản thôi. Chỉ cần ngày mai tên Ikawa Jiro kia đến tìm cô, vậy thì có thể chứng minh những lời tôi nói đều là thật.” Đường Thi Nhã lạnh lùng cười lên.  

 

Lý Tiểu Khả nghe thấy vậy thì im lặng, cô ấy ngừng một lúc rồi nói: “Cho dù thế nào thì trước mắt anh ta không phải là người mà chúng ta có thể đụng chạm đến. Bây giờ chúng ta nên cố gắng giữ thái độ khiêm tốn, đừng gây thêm rắc rối nữa.”  

 

“Mặc dù chúng ta không thể trêu chọc vào nhưng vẫn có người có thể làm chủ cho chúng ta mà. Tôi không thể nuốt trôi cục tức này!”  

 

“Ai vậy?”  

 

“Thế gia Mộ Dung!” Đường Thi Nhã nở nụ cười lạnh lùng.  

 

Ikawa Jiro không chỉ giết chết sư muội Đường Vân mà còn tùy ý sỉ nhục cô ta trước mặt nhiều người như vậy, làm sao cô ta có thể bỏ qua chứ?  

 

“Thế gia Mộ Dung ư? Ý cô là gia tộc Mộ Dung thời thượng cổ à?” Lúc này lão hầu hộ đạo của Lý Tiểu Khả đột nhiên thốt lên.  

 

“Đúng vậy, chính là gia tộc Mộ Dung. Kể từ sau đại nạn thượng cổ xảy ra, thế gia Mộ Dung đã xây dựng mối quan thân thiết với Thần tộc, vì vậy mới có thể giữ được thực lực cho đến ngày hôm nay, bây giờ địa bàn của bọn họ đang nằm ở bờ Tây Hải.”  

 

“Sư phụ của tôi từng là bạn tốt của tổ tiên gia tộc Mộ Dung, chỉ cần tôi nói tên của sư phụ ra thì bọn họ chắc chắn sẽ giúp đỡ.” Đường Thi Nhã nói một tràng dài.  

 

Lý Tiểu Khả nghe thấy những lời này thì không nhịn được nhìn lão hầu hộ đạo hỏi: “Thế gia Mộ Dung lợi hại lắm à?”  

 

“Gia tộc như thế không chỉ ở mức lợi hại đâu.”  

 

“Tôi lấy ví dụ đơn giản thế này, trong thời thượng cổ từng có một thiên kiêu tự xưng là kiếm tôn áo trắng với tuyệt kỹ “một kiếm phá trời” không ai địch nổi. Trong thời kỳ Đại Thừa, người đó có thể vượt cấp chiến đấu với những người Độ Kiếp Cảnh. Nhưng cuối cùng lại bị thế gia Mộ Dung tìm người giết chết…”  

eyJpdiI6Ilk3TGZlOGRYVm52bzI5dHdQQXF0UlE9PSIsInZhbHVlIjoidCtGdElxVGZCcDF0OFZHTGRZVTNoTXhHVTF1bGpaZ0VBRGVtNGdCTXMwQllOWUE0eHU2OTJHcFk5V1l1aVhZSiIsIm1hYyI6IjY3ZDVmNGI1ZWU2ZTkzNTM3ZjI0YzYwNTY5M2FhOGFkYjM3N2Q0ZWVkNWQ2ZWIyMTk4ZmQwNTBjYjIxMTk2YTEifQ==
eyJpdiI6Ikt2UTg0RTJnUlNFQ0t2a1dTOWlBZXc9PSIsInZhbHVlIjoiK3lBUDBPSEp1R1NSZHRrWU9VTll3NGRzcUY5b0lPZHdmdFN0T2FWZ3licXBIS0UwclN2TDFwMnFoUlV6YVdpZWNBU3VqXC90ZlpiV3MwT2tvUUIzOVBlR1Rtb3ZZVkh4cWdQMEZBZFwvZEQ4MmNMZ3JFWHpyYmFuSTMxR3ozSzFBOEh0Njd1SlZ5OGZZUGJ2aFFpanlvbFhwSDhSN2t3dkJjVHBadmE5WFdFeFpycHN4dCtKalJoTkNUUzlrWVJRVDk3eXlXWmRrekw3TEdjVXh1U1Z5M3pXdW9tR1Y0dWc5VStnSjlhR282YVBkRXVlUnZnUll6Mm1EeTkrY01OUDRRdVVxRHJoZjlTZDRyV3lSelZ1RHlpT0cwR1NcL2VUcllFeG10d3plbUJHVHZzckdtdGxYVDRLS2g4cXc5VzJnWGJ1RWdKd28yV3JpbGN0NmdkSDZsTW5QaFNNQkNQWU9DTVwvMmVVaFZ2cWNDOThcL1ZOTUw4Y09YcXBQNlFHb2dGSHExK3Q2SVZvQVorK1dseSswdG5QV3ppdWlnTVZIZ3hSRjVGK0ZCQ3pHT1lsXC9qYmhNMmp4SlBjUUVUeDU1Tlh6YXc2cGRjUUE1VWRNRGVhOUtzTnlxMk1Ib0J2THplTTQ5bEFXMzJWUkpzbmNnRU9qN0RJXC8wMk1LOEp1cUxYQXBIWURvcE9LTFNScm5pMXhGeVZ0MFpoRXdVNFRuSFRyWmFVeUNEOFg2NWdVSkZXMUVVUmZvUHVSYjZ0QnhJbjhrdEplUjVndEo1cUJiZUFqTlZNVGc0ZXJETGJMWm0wY3BFd1NvbXMzMkVUUzZBSzRvWktnOTdydDgyZzZkSDhxRlVpOUdXR21ta0ZrWjdaWmNUQnEyUVA2ZGtLVGNib1g4KzJiWklIbVh1T0NiTERLXC9PcTdTMXBCKys5SlFmZmVrcCIsIm1hYyI6IjBhZGU4OGRmYjI2ZDkwNDQ3OTlhZDMyODYxZjljZWZkNmI5MWUwMDliOGMyMmQzZWEzYWY1YmJhYmMzNmI4MzkifQ==

Ads
';
Advertisement