Nhóc ăn mày tức đến mức nghiến răng ken két.
“Ờ, ông chú này keo kiệt đấy, thì sao!”
Lâm Phong vừa nói, vừa xé một cái đùi gà, ăn ngấu nghiến.
Nhóc ăn mày vốn định mắng tiếp, nhưng nhìn thấy cảnh này, lại không kìm được mà nuốt nước miếng ừng ực, bụng cứ réo lên không ngừng.
Nhóc ăn mày đói quá rồi! Thèm ăn gà quá đi mất!
“Chú cho tôi ăn một miếng gà đi mà! Xin chú đó… Tôi đã ba ngày chưa có gì vào bụng rồi.”
Nhóc ăn mày đáng thương nói.
Lâm Phong lười để ý đến nhóc ăn mày, sau khi ăn xong cái đùi gà trong tay, anh lại xé tiếp một cái cánh gà ra ăn.
“Hu hu~”
Nhóc ăn mày nghĩ đến mấy ngày nay mình vất vả ngược xuôi, toàn đi vào những nơi hẻo lánh, ăn không no ngủ không yên, bây giờ đến gà cũng không được ăn, không khỏi tủi thân gục đầu vào đầu gối, khóc nức nở.
Thấy cảnh này, Lâm Phong không khỏi nhíu mày, khó chịu nói:
“Muốn khóc thì cút ra xa một chút được không vậy? Nhóc khóc ở đây, tôi thấy phiền lắm đấy!”
“Tại sao chú lại hung dữ với người ta như vậy chứ! Tôi muốn ăn gà thì có gì sai sao?”
Nhóc ăn mày đột nhiên ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Phong, nhưng đôi mắt to tròn lại long lanh ánh nước…
Lâm Phong sững sờ.
Không hiểu vì sao, khi nhìn dáng vẻ của nhóc ăn mày này, trong đầu anh lại bất chợt hiện lên gương mặt của em gái Tiểu Dao.
Năm đó, Lâm Phong mất tích, sau đó ba mẹ cũng biến mất… Tiểu Dao lúc ấy còn nhỏ, có phải cũng giống như nhóc ăn mày bây giờ không? Phải đi ăn xin dọc đường, cầu cứu người khác, bơ vơ không nơi nương tựa?
“Phù~”
Lâm Phong thở ra một hơi dài, xé một cái đùi gà đưa cho nhóc ăn mày.
Nhóc ăn mày hơi ngạc nhiên, dường như không ngờ tên đàn ông xấu xí trước mắt này lại đưa đùi gà cho mình…
Mẹ của nhóc ăn mày đã từng nói: Đàn ông sợ nhất là phụ nữ khóc, bây giờ xem ra đúng là như vậy!
Nhóc ăn mày vui vẻ nhận lấy đùi gà, cắn một miếng lớn.
Sau đó, lập tức sững sờ!
Đệt! Ngon… ngon quá vậy! Trên đời này lại có món gà nướng ngon đến thế sao?
“Khà~”
Nhóc ăn mày nhanh chóng xử lý xong cái đùi gà, sau đó lại rụt rè nhìn Lâm Phong, nói:
“Ngon lắm! Tôi muốn ăn nữa…”
“Cho nhóc hết đó!”
Bị nhóc ăn mày làm phiền như vậy, Lâm Phong cũng mất hết hứng thú ăn gà.
Anh đưa hết phần gà Côn còn lại cho nhóc ăn mày, rồi đứng dậy đi đến một gốc cây lớn, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhóc ăn mày ngơ ngác nhìn con gà trong tay, lại nhìn Lâm Phong đang nhắm mắt ngồi khoanh chân, trong lòng không khỏi tò mò…
Đúng là một tên xấu xí kỳ lạ! Vừa nãy còn hung dữ với mình như vậy, bảo mình đi gặm vỏ cây, bây giờ lại đưa hết gà cho mình.
Nghĩ đơn giản một lát, nhóc ăn mày lại vui vẻ ngấu nghiến ăn gà…
Rất nhanh, cả con gà Côn thơm ngon đã bị nhóc ăn mày chén sạch.
Nhóc ăn mày thoải mái ợ một tiếng, cảm thấy đây là bữa ăn ngon nhất mà cô bé từng được ăn trong đời!
Sau đó, do dự một lúc, nhóc ăn mày dè dặt đi đến bên cạnh Lâm Phong, nói:
“Cảm ơn chú!”
Lâm Phong nhắm mắt, không đáp lại.
“Chú là người ở đâu thế?”
Lâm Phong vẫn im lặng.
“Không ngờ chú trông xấu xí vậy, nhưng bụng dạ cũng tốt ghê. Nếu chú không cho tôi gà nướng, chắc tôi chết đói mất rồi!”
Nhóc ăn mày cũng chẳng bận tâm Lâm Phong có trả lời hay không, cứ đứng bên cạnh lẩm bẩm.
“Người xưa có câu rất hay, ai cho ta một chút ân tình, ta sẽ dùng cả nửa đời người để báo đáp. Hôm nay chú cho tôi ăn ké gà, ngày sau tôi chắc chắn sẽ giúp chú một việc lớn!”
“Bây giờ tôi đang cần nhóc giúp một việc rất lớn đây!”
Lâm Phong mở mắt ra, giọng nói trầm xuống, trong lòng nén giận.
“Việc gì?”
Nhóc ăn mày toe toét cười, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ.
“Cút ra xa một chút!”
Lâm Phong lạnh lùng nói từng chữ một.
“Ồ!”
Nhóc ăn mày bĩu môi, lủi thủi đi tới gốc cây lớn gần đó, dựa vào thân cây, kéo chặt quần áo, rồi cứ thế ngủ thiếp đi, chẳng chút phòng bị.
Rất nhanh sau đó, cô bé đã chìm vào mộng đẹp, còn bắt đầu nói mớ.
“Hừ… Toàn là người xấu! Tôi không thèm để ý đến mấy người nữa!”
“Tôi sẽ không tuỳ tiện kết hôn đâu, mấy người không nghe lời tôi, tôi sẽ bỏ nhà đi!”
“Khát quá, mệt quá, thế giới bên ngoài sao mà khó khăn thế này!”
“Hi hi, gà nướng ngon thật…”
“Mẹ kiếp!”
Lâm Phong thật sự không chịu nổi nữa, anh đứng bật dậy đi thẳng tới trước mặt nhóc ăn mày, muốn một chưởng đánh chết đối phương. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem của cô bé, lòng anh lại mềm đi.
“Thôi bỏ đi! So đo với một đứa con gái bỏ nhà đi bụi làm gì chứ?”
Từ những lời nói mớ vừa rồi, Lâm Phong không khó để đoán ra lai lịch của đối phương…
Và đúng lúc này.
“Vút vút vút~”
Trong bóng tối bỗng vang lên mấy tiếng xé gió lạnh lẽo, từng luồng linh khí không ngừng dao động, hiện rõ mồn một trong phạm vi thần niệm của Lâm Phong…
“Ai?”
Lâm Phong lập tức đứng dậy, vẻ mặt lạnh như băng.
“Cút nhanh, nếu không thì chết!”
Từ trong bóng tối cũng vọng ra một giọng nói rất lạnh lẽo.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất