Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Lâm Phong (FULL)

 

"Nhãi ranh, ta không cần biết ngươi là ai, nhưng có một điều chắc chắn, ta là kẻ mà ngươi tuyệt đối không thể động vào! Tốt nhất là ngươi cút ngay khỏi đây, nếu không, khi ta đến, chính là ngày ngươi tan xương nát thịt!"  

 

Từ miệng con rối xám vang lên một giọng nói trống rỗng, đầy sát ý.  

 

“Ồ, vậy sao ông không lăn tới đây lẹ lên đi, còn ở đó mà nói nhảm?"  

 

Lâm Phong cười lạnh, trực tiếp vung tay nghiền nát con rối xám trước mặt thành vô số mảnh vụn.  

 

Chứng kiến cảnh tượng này, Dược Trần và các đệ tử Dược Vương Cốc đều biến sắc. Hai con rối xám này có thực lực rất khó lường, trước đó bọn họ đã giao chiến với chúng nhưng không đỡ nổi một chiêu, vậy mà trước mặt Lâm Phong, chúng lại yếu ớt như kiến cỏ!  

 

Lúc này, Quý Thai Mai cũng kinh hãi tột độ, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn Lâm Phong. Hắn chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt bị đẩy ra phía trước làm bia đỡ đạn, làm sao dám đối đầu trực diện với Lâm Phong?  

 

"Quý Thai Mai, mày làm sao vậy? Vừa nãy không phải mày rất hung hăng sao?"  

 

Dược Trần chú ý đến hành động của Quý Thai Mai, không khỏi chế nhạo. Các đệ tử Dược Vương Cốc thấy vậy cũng cười lạnh, lời nói tràn đầy sự khinh miệt, hả hê chỉ trỏ, chẳng xem Quý Thai Mai ra gì, coi như cũng xả được cơn giận.  

 

"Bọn mày cười nhạo sớm quá rồi đó, còn chưa biết ai là người thắng cuối cùng đâu!" Quý Thai Mai cứng rắn đáp trả.  

 

"Bốp!"  

 

Lâm Phong một chưởng đánh Quý Thai Mai thành sương máu, chỉ kẻ mạnh thật sự mới có cơ hội nói chuyện trước mặt anh, kẻ yếu không có quyền lên tiếng!  

 

"Được rồi! Bây giờ chúng ta cứ đợi cái tên Thần Dược Sư gì đó đến, sau khi giúp mọi người giải quyết tên đó, tôi cũng nên trở về Vân Xuyên thôi!" Lâm Phong nhìn Dược Trần và những người khác, mỉm cười nói.  

 

Dược Trần liếc nhìn sương máu đang dần tan biến trong không trung, không khỏi nuốt nước bọt, rồi lo lắng nói:  

 

"Lâm Phong, cái tên Thần Dược Sư kia không đơn giản, cậu chắc chắn có thể đối phó được sao? Nếu không, bây giờ chúng ta vẫn có thể lùi một bước, còn sống thì sau này chúng ta vẫn còn có cơ hội trả thù!"  

 

"Không sao, mọi chuyện cứ để tôi lo!"  

 

Lâm Phong vỗ vai Dược Trần, rồi tự mình ngồi xuống. Dược Trần và những người khác thấy vậy cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Lâm Phong, đồng loạt ngồi xuống, thấp thỏm chờ đợi thời khắc cuối cùng.  

 

...  

 

Khoảng hai mươi phút sau.  

 

"Vút vút vút ~"  

 

Một lão già áo xám dẫn theo một đám người xông vào đại sảnh.  

 

Lâm Phong nheo mắt nhìn qua, phát hiện lão già áo xám này có dáng người nhỏ bé, râu dài, trong cơ thể có một luồng khí kỳ lạ đang lưu chuyển, trông rất thần bí khó lường, còn về tu vi, cũng xấp xỉ mấy kẻ mà Lâm Phong đã giết trước đó, đều là Hóa Thần Cảnh.  

 

Còn đám người phía sau lão già áo xám, phần lớn là những đệ tử đã phản bội Dược Vương Cốc, một phần nhỏ là những con rối được luyện chế, những con rối này thực lực không mạnh, chỉ khoảng Nguyên Anh, Xuất Khiếu Cảnh.  

 

Lão già đảo mắt nhìn xung quanh, giọng nói lạnh lùng vang lên:  

 

"Xem ra Dược Vương Cốc các ngươi đã tìm được viện binh rồi nhỉ? Dám ngang nhiên vi phạm ước định năm xưa, chống lại ý chí của ta!"  

 

"Ước định năm xưa gì chứ? Bọn này chưa từng đồng ý, tất cả là do ông tự ý quyết định thôi!"  

 

Có lẽ do những ám ảnh từ cuộc đối đầu trước đó, lúc này đối diện với lão già, giọng của Dược Trần rõ ràng có chút căng thẳng.  

 

"Kẻ yếu không có quyền lên tiếng, chỉ có thể phục tùng ý chí của kẻ mạnh! Các ngươi đã thua ta trên con đường y đạo, vậy thì chỉ có thể nghe theo yêu cầu của ta vô điều kiện! Nếu không, năm xưa ta đã giết sạch các ngươi rồi!" Thần Dược Sư Lăng Cổ lạnh lùng nói.  

 

"Ông..."  

 

Dược Trần vừa tức giận vừa sợ hãi.  

 

Đối diện với Thần Dược Sư đầy quyền lực, ông ta  căn bản không có chút tự tin nào để chống lại, chỉ có thể chuyển ánh mắt cầu cứu, nhìn về phía Lâm Phong.  

 

Lâm Phong bước ra, thản nhiên nhìn Lăng Cổ, nói:  

 

"Lời ông vừa nói rất đúng, kẻ yếu quả thật chỉ có thể phục tùng ý chí của kẻ mạnh!"  

 

"Ngươi chính là viện binh mà Dược Vương Cốc tìm đến?"  

 

Lăng Cổ đánh giá Lâm Phong từ trên xuống dưới, ánh mắt hơi nheo lại.  

 

Lão phát hiện mình hoàn toàn không thể nhìn thấu tu vi của Lâm Phong, hiện tượng này chỉ có hai khả năng.  

 

Thứ nhất, thực lực của Lâm Phong vượt xa lão, nên có thể che giấu khí tức.  

 

Thứ hai, Lâm Phong sử dụng một loại bí pháp cao thâm nào đó để che giấu tu vi của mình!  

 

Dù là trường hợp nào, cũng đều cho thấy thanh niên trước mắt này không hề đơn giản!  

 

"Ông đây thực sự lười nói nhảm với đám người Linh Giới ngu xuẩn như mấy người."  

eyJpdiI6IlJyZEtzTkh4ZDJCODNKcjhTcTErcmc9PSIsInZhbHVlIjoiVEVIRklFclVJS21YcXcyeHU4WHZxQzBPS2dYZjZmMGJjUUtmZk1HTXVWRStJU0Q5KytqYjhROFwvSGhYXC9sNTZqIiwibWFjIjoiNmM2MGQ5NzQ4YjZlMWJjN2EzYTIzMDgwYzJkMWI5Njc4MzIwZGY2ZWUzNWM1MWMwYWQzNmIyMWZhZjIzYjBhYSJ9
eyJpdiI6IkQzMXRoNTlpQk9RTElyRWVXVWppUXc9PSIsInZhbHVlIjoiVzJGNFBWNlRUWlwvbXdRRnpTcnhcL3NEZlM0N210YXZYeVZTQTJUbVU0R1ZiN1BTTmFIbDkyMG1BK3VnWVwvOCt2SU12TEMwRG1jUENmSmRSbmJvZ3N2MDV6R0pTNXBLMDExbXlhOTE4MkF3UnpLSjFFdm5SZlhGY21aRE1QNU5UZ05DNlgzemVNZVlMZzJZQllwN21yYUhCQnc2c3RCWEdaNmxVTzJ6dVFRdnJ1VGVKeTE5THNpMmpKdld4aHNBcmxQMG5KK1hhSnh4NXJtcTQ1bmh6RUxhSldibUEySFAxRERTZmRncWlkaUhpWVhZRk5udG1HSWRmbHE4ZGdYMm16UiIsIm1hYyI6IjdjMmI4OGIxMDExOTY3YTJjYzVkNDUxMzc5ODQ3MmI4YjYyYzJiODI1ZDhhOTAwMWRhNGZmZmJmZDBhZWU3OGUifQ==

"Ngươi..." 

Ads
';
Advertisement