Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào - Sở Kiều Tịnh

 

Bên này, sau khi Dạ Chí Thần rời khỏi viện của Thượng Quan Ý thì lại vô thức đi đến trước viện của Sở Kiều Tịnh. 

Hắn nhìn cổng viện đóng chặt mà lòng phiền muộn, hắn lắc đầu, đang định xoay người rời đi. 

"Chủ nhân, thuộc hạ biết chắc chắn ngài ở chỗ này mà" 

Dạ Chí Thần nhìn người trước mắt, cảm giác như bị bắt tại trận vậy, nhưng chẳng mấy chốc, trong mắt hắn lại khôi phục sự lạnh lùng. 

"Ngươi tới đây làm gì?" 

"Bẩm chủ nhân, là chuyện bên phía đại phu của Húc Vương, đại phu được mời tới đều nói là không chữa được. Nhưng chân thì đã tự khỏi rồi, nhưng bây giờ vị kia vẫn đang đập phá đồ ạ." Lương Nhân tường thuật rõ ràng, vẻ mặt khó xử rõ ràng. 

Mặc dù Vương phủ không thiếu tiền nhưng cũng không thể đập phá như vậy được, hắn ta nhìn mà đau lòng. 

"Kiệt tác của nàng ấy, đại phu bình thường làm sao có thể chữa được" Dạ Chí Thần nhìn về phía viện của Sở Kiều Tịnh, lạnh nhạt lên tiếng. 

Lương Nhân khó hiểu: "Chuyện này thì liên quan gì đến Vương phi ạ?" 

Nhưng dường như hắn ta nghĩ đến gì đó, vẻ mặt lại thảng thốt: "Chuyện này... lẽ nào là.." 

Lương Nhân ngập ngừng mãi, nhưng lại thấy Dạ Chí Thần gật đầu. 

"Thuộc hạ thấy Vương phi không phải người tùy tiện ra tay với người khác, huống hồ người đó còn là Hoàng tử. Vương phi không phải người không hiểu lễ nghĩa" Lương Nhân hơi thắc mắc, nếu lời này không phải chủ nhân của hắn ta nói thì chắc chắn hắn ta sẽ không tin người trước nay luôn có chừng mực ấy lại đánh Húc Vương, còn khiến hắn ta trở thành kẻ câm. 

Dạ Chí Thần kể lại ngắn gọn chuyện đã xảy ra, sau đó nhìn chằm chằm Lương Nhân, đột nhiên hỏi: "Ngươi nghĩ chuyện này có phải Sở Kiều Tịnh làm không?" 

Đương nhiên Lương Nhân sẽ không nghĩ rằng Dạ Chí Thần đang hỏi chuyện của Húc Vương, hắn ta trả lời ngay mà không cần suy nghĩ: "Theo thuộc hạ thấy, tuy tính tình Vương phi lạnh nhạt nhưng lại là người hiền lành nhã nhặn, không giống như ngươi sẽ đẩy Thượng Quan Trắc phi." 

Dạ Chí Thần không ngờ hắn ta lại trả lời như vậy, khẽ nhướng mày hỏi: "Chẳng phải trước đây ngươi rất ghét nàng ta à? Sao bây giờ mới chưa tới một tháng mà đã nói tốt cho nàng ta rồi?" 

"Chuyện này... Trước đây thuộc hạ nhẹ dạ tin lời đồn nên mới hiểu lầm Vương phi, bây giờ đã tiếp xúc rồi, thậm chí đến hạ nhân trong phủ cũng đều khen ngợi Vương phi sau lưng mà." 

"Hơn nữa.." Lương Nhân quan sát Dạ Chí Thần, nói tiếp: "Chuyện hôm nay rõ ràng là một vở kịch tranh giành tình cảm. Theo thuộc hạ thấy, Vương phi cũng không để ý đến người, nàng ấy không có lý do phải làm vậy" 

Lương Nhân đang nói thì bỗng thấy sống lưng lạnh toát, không khỏi rụt cổ lại, chỉ thấy Dạ Chí Thần đang lạnh lùng nhìn mình. 

Lương Nhân cảm thấy hơi nguy hiểm, chắp tay với Dạ Chí Thần: "Thuộc hạ thấy Vương phi không có tâm trạng đến chữa cho Húc Vương đâu, thuộc hạ rút lui đây ạ!" 

Nói rồi, Lương Nhân vội vàng xoay người rời đi, trông bóng lưng có cảm giác như đang chạy trối chết. 

Dạ Chí Thần nhìn hắn ta rời đi, vẻ lạnh lùng giảm bớt một chút. Hắn nhìn về phía cửa viện rồi bay vút lên, gần như trong nháy mắt đã vững vàng đứng trên nóc phòng ngủ của Sở Kiều Tịnh. 

Đến Lương Nhân cũng biết Sở Kiều Tịnh sẽ không làm như vậy thì sao hắn lại không biết? Nhưng hắn không có cách nào thuyết phục được mình rằng những chuyện này đều do Thượng Quan Ý tốt bụng yếu ớt tự biên tự diễn. 

Vì vậy hắn do dự, nhớ lại ánh mắt lạnh căm căm đó của Sở Kiều Tịnh, lần đầu tiên Dạ Chí Thần cảm thấy có lẽ mình không nên vì chuyện cứu mạng mà đồng ý cưới Thượng Quan Ý vào phủ! 

Tất cả những chuyện ngày hôm nay đều do hắn gây nên. 

Hắn chậm rãi gỡ một tấm ngói ra, góc độ vừa khéo có thể nhìn thấy Sở Kiều Tịnh đang ngủ ngon lành, không giống với vẻ lạnh lùng thường ngày, lúc này trông nàng dịu dàng hơn nhiều. 

Khóe miệng Dạ Chí Thần bất giác mỉm cười, thuận thế nằm trên mái nhà nhắm mắt lại, cảm giác trong lòng thoáng chốc bình yên trở lại. 

Sáng hôm sau. 

Sở Kiều Tịnh thức giấc, đầu tiên nàng đến Hồi Hồn phường để thay quần áo, sau đó mặc quần áo nam màu trắng đi vào từ cửa hông của Y các. 

Y các và Hồi Hồn phường không xa nhau lắm, chỉ cách một con đường. 

Trước đây là một thương hội, hình như vì cạnh tranh quá nhiều nên vượt khỏi giới hạn, vì vậy mới bị Dư Bắc mua lại. 

Vì trước đó đã kinh doanh nên dù là vị trí hay bố cục bên trong đều rất tốt, hơn nữa còn là tòa ba tầng. Như vậy cũng tạo điều kiện thuận lợi cho việc phân phối dược liệu và điều trị sau này. 

"Chủ nhân tới rồi ạ?" Sở Kiều Tịnh vừa vào, Dư Đông và Dư Nam đã đến chào hỏi. 

Hai người đều mặc áo gấm màu đen, bởi vì thân phận đặc biệt nên đều đeo mặt nạ bằng bạc, khiến họ trông có vẻ cao lớn và bí ẩn. 

Sở Kiều Tịnh gật đầu rồi bước vào Y các. 

"Hạ Lan tiền bối tới chưa?" Sở Kiều Tịnh vừa nhìn cách bài trí bên trong vừa hỏi. 

"Vẫn chưa ạ, tối qua Dư Nam không gặp được thần y, dược đồng nói ông ấy có bệnh nhân quan trọng nên sáng nay lại đi khám nữa rồi." Trên khuôn mặt chín chắn của Dư Đông thoáng qua vẻ lo lắng. 

"Dư Nam đi lúc nào?" 

"Một canh giờ trước ạ." 

Sở Kiều Tịnh bất giác nhíu mày, nơi ở của Hạ Lan thần y cách đây không xa lắm, với tốc độ của Dư Nam thì chưa tới mười lăm phút, cho dù khi đi về có lâu hơn nữa thì cũng không đến nỗi một canh giờ cũng không thấy người đâu. 

"Kệ đi, sắp đến giờ rồi, chuẩn bị khai trương đi" 

Nói xong, Sở Kiều Tịnh đi ra cửa trước. 

Bởi vì trước đó đã tuyên truyền nên lúc này ngoài cửa đã chật kín người, có người muốn đến xem Y các này có thực sự lợi hại như trong lời đồn không, không chỉ bán các loại dược liệu trân quý mà còn có thể chữa được các loại bệnh nan y khó chữa. 

Đương nhiên phần lớn mọi người đều muốn được thấy Hạ Lan thần y. 

"Chào mọi người, tại hạ tên là Hề Tam Sinh, Các chủ của Y các này. Cảm ơn các vị đã tới ủng hộ lễ khai trương của Y các hôm nay, lát nữa những ai mua dược liệu đều sẽ được giảm giá 30%, ai khám bệnh thì đều được miễn phí." 

Dứt lời, hai vũ công sư tử lúc lắc xuất hiện. 

Sở Kiều Tịnh nhìn Dư Đông bên cạnh, hạ thấp giọng hỏi: "Dư Nam vẫn chưa về à?" 

Dư Đông nghe xong thì lắc đầu, trong lòng không khỏi hơi lo lắng. 

Các nữ tử ngoài cửa thấy Các chủ của Y các còn trẻ, dung mạo còn khiến người ta kinh ngạc như vậy thì đều nhìn bằng ánh mắt ái mộ. 

Điều này khiến cho cánh nam nhân lập tức sinh lòng bất mãn, không biết là ai dẫn đầu hô to: "Chẳng phải nói hôm nay Hạ Lan thần y sẽ tới à? Sao đã giờ này rồi mà vẫn chưa thấy người đâu?" 

Lời này vừa dứt, mọi người cũng thấy không đúng nên nhao nhao hùa theo. 

"Đúng vậy, khi nào Hạ Lan thần y mới tới?" 

"Hôm nay ta tới cũng là để được chiêm ngưỡng dung nhan của Hạ Lan thần y, khi nào ngài ấy mới tới?" 

Có mấy người dẫn đầu, xung quanh lập tức náo loạn. Trong lòng Dư Đông, Dư Tây không khỏi lo lắng, họ chỉ mong Dư Nam nhanh chóng đưa thần y về. 

Sở Kiều Tịnh ra hiệu cho vũ công sư tử đi xuống, dùng đôi mắt trong veo nhìn quanh mọi người một lượt, sắc mặt nàng bình tĩnh: "Mọi người đừng sốt ruột, Hạ Lan thần y đang trên đường rồi, sẽ tới ngay thôi. Để không làm mất thời gian của mọi người, bọn ta đã sắp xếp y sư khám bệnh miễn phí cho mọi người, nếu đã tới thì mọi người có thể xếp hàng khám bệnh trước" 

Mặc dù những người này muốn gặp Hạ Lan thần y, nhưng vừa nghe khám bệnh miễn phí, họ lại không khỏi lưỡng lự. 

Khám bệnh trước rồi gặp Hạ Lan thần y cũng được. 

eyJpdiI6InVYV09NemxZWGlNd2l4eGQ2U3Erc0E9PSIsInZhbHVlIjoieXhocGRMNStZYzFBUWNzcDFSejkrdmxtVlBsazBBRGhnU0pURzhmM1JrbCsydzk5SGZvVytoYzE0bThFaVJaNEVRVUtUZ21qTklqNXRBMFZOeWwzclZCemNIXC9tamNYSUFlQTluYjZJOWNweHdOSEhLanFSVnhYMnZHZmhzQTNxR1pMekFva1V0eW9MRzlwSUZEZFBaQzI1Q3MrclJqNlwvTHZ2MkRBZ0k2QnN4SlZNZzZlR3ZJTElua0laV045UUVnd0RXenBMYlNZZ0FXVVVvVWNDTUtpVks4UElZTjJDTk5BVTdvVUVTZnFXdDJ4cXVZT3NlMHB1NnlZVmNcLzhQMHJGNDJcL1JralZqZ0FmYXZvXC9jVkJOZz09IiwibWFjIjoiMWM0MGFjYzk0MjljNmE3OGQ2ZGU3NDVjODQyYTE3NTA3NzYzNTA2YWM0NTBkZjJjMjNhNTYwYTgxMzE2ZWRlYiJ9
eyJpdiI6InhPVGtGXC9tWXJPWFFhM2djMVwvbE9wdz09IiwidmFsdWUiOiI2XC9pc2FPNDNYNFc1eFRNcW53bWc3TEhaMlZ1djdmanpyVFl3Q2VuXC8zQkcyb3RFTEdQRDg4dzFPQngxVk1HMDh0VUwraEtocVRQbFhiR3lha3RycEJMa1hUK1VwaGVrYUxVdVpPTHV4WDQ3YWVweVFGdGE1bHRQd1RjK3hEQ2JRME90Tjl5Uk4zc1JoYndMaGpyNzJZSXUxRDkwTHRYWWROSjlOQXc2QVZmajBHQ0Jza09tRXJMU3J4Y09RODR3K09mZGpvVHRBcnRtdGN1eVlwdGJTRlFDUGRlSDQ3Nmp1RWE4XC96dUwrdVUzRW8yYVM1R2NDUExiMHFxQ2lLSU1QTm1vR2swZ1FhRWNhTWxCZlNMSEowME44VUlJREhhMVY0bzFNd2lnc2FSQlk4ZUtOaDJ2aVM1RUlrUjM2Q21JdnoxS3BVMlRIR2U1c1ZEZ3hoZENzOHdUSnFLalFZZHpxQ3V1bWQ3TkFJTWkyOUtZYllvbnpaZnUwRXRybDBJUGdmSitOcUZETjhcL243a0dkWTY2V05HeW5HdGU0QmFPN0FzNjdpcWhxR2hTTT0iLCJtYWMiOiJhMTA4ZGY0ZDFlZmNjZjM3OWZmMDczNDgzNDMyMjU3ZmE1Yzg3NWZjOTFlOTZhZWE0ZjI0ZDgyMzBlMDE0NDMxIn0=

Mọi người lần lượt nhường đường, chỉ thấy một nhóm người hùng hổ đi tới.

Ads
';
Advertisement