Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào - Sở Kiều Tịnh

Rõ ràng sau khi Dạ Chí Thần rời khỏi phủ tìm nàng, mấy sát thủ này mới mai phục, mục tiêu của họ là Dạ Chí Thần chứ không phải nàng. 

Nàng đi bí mật như thế, tại sao lại bị Dạ Tinh Húc nhìn thấy? 

Hay có ai nhìn thấy nàng, lén nói với Dạ Tinh Húc, muốn lợi dụng tính tình thích gây chuyện của hắn ta để truyền tin đến tai Dạ Chí Thần? 

Sở Kiều Tịnh nhíu mày, Dạ Chí Thần chỉ biết nàng đi tới ca vũ phường, cũng không biết thật ra nàng đi tới sòng bạc. Nói cách khác, có lẽ người nhìn thấy nàng là ở trong phường chứ không phải trong sòng bạc. 

Mục đích của kẻ đứng sau này là ám sát Dạ Chí Thần, mà nàng chỉ là con mồi dụ Dạ Chí Thần rời khỏi phủ thôi. 

"Ngươi biết dùng đao từ bao giờ vậy?" 

Dạ Chí Thần cũng không dám lơ là, trước khi Lương Nhân gọi ám vệ đến, tay của hắn cũng giữ chặt kiếm bên hông. 

Sở Kiều Tịnh có tâm sự trong lòng nên thuận miệng đáp: "Biết từ lâu rồi, chỉ là ngươi không biết thôi" 

Dạ Chí Thần chớp mắt: "Xem ra ta còn không biết nhiều chuyện lắm" 

Sở Kiều Tịnh không đáp lời, im lặng suy nghĩ, Dạ Chí Thần cũng không nói gì thêm, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm nàng, rơi vào trầm tư. 

Thời gian một nén hương trôi qua, Lương Nhân gọi ám vệ đến. Thấy vẻ nghi ngờ của Sở Kiều Tịnh, Dạ Chí Thần giải thích: "Trong Thần Vương phủ có nhóm người, một nhóm thì ở bên ngoài, đề phòng bất cứ tình huống nào." 

Có lẽ vì Dư Bắc và ám vệ của Dạ Chí Thần đã bảo vệ chặt chẽ khách điểm này, sát thủ bên ngoài đợi thời cơ hành động nhưng lại không tìm được thời cơ thích hợp để ra tay, cho nên hai bên tạo thành thế giằng co, xung quanh bỗng rơi vào yên lặng. 

Chưởng quầy lấy thêm chăn nệm tới, Dư Bắc nhận lấy, đang băn khoăn có cần trải dưới giường của Thần Vương điện hạ không thì Sở Kiều Tịnh đã lấy chăn nệm trải dưới đất, sau đó nằm xuống. 

Lúc này, Dư Bắc hoàn toàn không biết nên có phản ứng gì, chỉ có thể đứng nhìn sắc mặt Thần Vương điện hạ ngày càng khó coi. 

"Sở Kiều Tịnh, ngươi làm vậy là sao?" 

Dư Bắc họ khẽ một tiếng, sau đó lùi ra ngoài, ngoan ngoãn canh gác cạnh cửa phòng. 

Sở Kiều Tịnh nằm dưới đất, nàng nhắm mắt lại như đang suy nghĩ chuyện gì đó, trả lời: "Không làm sao cả." 

Huyệt thái dương của Dạ Chí Thần khẽ giật, giọng nói như gắn ra từ kẽ răng: "Thế ngươi làm vậy cho ai xem?" 

Làm cho ai xem? 

Sở Kiều Tịnh mở mắt nhìn hắn với vẻ khó hiểu, giọng điệu bất đắc dĩ, cảm thấy nam nhân này thật sự quá khó hầu hạ. 

"Thần Vương điện hạ, lúc trước ta lừa ngươi động phòng với ta là lỗi của ta, lúc đẩy ngươi cũng suýt ném ta ra chuồng ngựa rồi, cho nên sau đó ta cũng suy nghĩ lại. Hôm nay thế này là kết quả sau khi ta suy nghĩ cẩn thận, điện hạ còn có chỗ nào không hài lòng à? 

Ngửi thấy mùi thuốc súng dần trở nên nồng đậm trong không khí, Dư Bắc ngoài cửa đã nín thở, còn lùi xa khỏi cửa hai bước, như thể rất sợ Thần Vương điện hạ xoay người, ném một con dao ra từ trong vạt áo, khiến hắn ta bị ngộ thương. 

Sở Kiều Tịnh nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu cũng không thấy hắn nói gì, bèn tiếp tục nằm xuống nhắm mắt lại, trong đầu là những chuyện xảy ra mấy ngày qua. 

Không hề phát hiện nét mặt Dạ Chí Thần đã trở nên lạnh lùng, hắn đi xuống từ trên giường, đứng cúi người bên cạnh nàng. 

Hơi thở nóng bỏng phả lên mặt khiến Sở Kiều Tịnh không nhịn được mà mở bừng mắt, thấy Dạ Chí Thần đang nhìn mình chằm chằm, lạnh lùng nói: "Đi lên giường ngủ" 

Hắn mặc quần áo màu trắng, nét mặt lạnh lùng, chân mày nhếch cao, thêm cả mái tóc và đôi con ngươi đen nhánh nữa, sự tương phản trắng đen rõ ràng khiến hắn trông có 

vẻ yếu ớt mà ngày thường không thể nào thấy được. 

Sở Kiều Tịnh hơi ngẩn ngơ. 

Một Hoàng tử đương triều, Thân Vương cao quý, bình thường đều nhìn chúng sinh bằng ánh mắt kiêu ngạo, bây giờ lại khiến người ta có cảm giác yếu ớt... Sở Kiều Tịnh lắc đầu, cười lịch sự từ chối: "Nếu ta ngủ trên giường, chẳng phải ngươi sẽ ngủ dưới đất à?" 

Dứt lời, nàng mệt mỏi nhắm mắt lại lần nữa, mạch suy nghĩ vẫn còn đang tiếp diễn. 

Từ khi Dạ Chí Thần trúng độc, đến cung yến, đến sòng bạc, rồi đến vụ ám sát vừa rồi... 

Nhưng nàng còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn thì chợt cảm thấy cơ thể trở nên nhẹ hẫng. Nàng vừa mở mắt ra đã phát hiện mình đang ở trong lòng Dạ Chí Thần, thế là nàng chợt giật mình, vô thức giãy dụa. 

Dù Dạ Chí Thần vừa mới khỏi bệnh, nhưng hai cánh tay ôm nàng vẫn rất khỏe. 

Sở Kiều Tịnh vùng vằng, trọng tâm không ổn định, lại vừa khéo lúc Dạ Chí Thần đặt nàng lên giường, khiến nàng lăn tụt vào bên trong. 

Bầu không khí lập tức trở nên hơi kỳ lạ, nghĩ lại kiếp trước dũng cảm mà không nghĩ đến hậu quả, làm ra rất nhiều chuyện kia, Sở Kiều Tịnh vẫn thấy hơi mất tự nhiên. 

Nhưng Dạ Chí Thần đã nhanh tay phủ chăn lên người nàng, cất giọng nặng nề: "Ngủ đi!" 

Chỉ hai chữ, ngăn chặn hành động giãy dụa cuối cùng của nàng. 

Cũng may cái giường này khá rộng, Sở Kiều Tịnh chỉ có thể lặng lẽ thở dài, nằm trên chiếc giường xa lạ. 

Dư Bắc dựng lỗ tai, cẩn thận nghe một lúc lâu vẫn không thấy tiếng động gì thì mới yên tâm. 

Nhưng nghĩ một lát lại cảm thấy khó xử, nếu Thần Vương điện hạ cưỡng ép, Vương phi lại nhất quyết không chịu nghe theo, hắn ta thân là hộ vệ có nên ngăn cản hay không đây? 

Chuyện giường chiếu vốn là vấn đề của phu thê nhà người ta, nhưng lỡ như chủ nhân vì thế mà bị thương thì phải làm sao. 

Dư Bắc cảm thấy đau đầu, nhưng hắn ta hoàn toàn quên mất, nửa tháng trước hai người Dạ Chí Thần còn sống chung như nước với lửa. 

Dư Bắc cũng không biết rốt cuộc ám vệ của Lương Nhân có bao nhiêu người, chỉ là hắn ta canh gác cả đêm, ngoài tiếng đánh nhau thấp thoáng vang lên từ trên mái nhà thì không còn tiếng động gì nữa. 

Lúc trời sắp sáng, Lương Nhân người đầy mùi máu đi tới, bảo hắn ta đánh thức chủ nhân. 

Có lẽ những người nên giết cũng đã giết hết rồi, Dư Bắc gật đầu, nhưng hắn ta đâu dám đi vào trong gọi, thế là chỉ gõ cửa ba cái, khẽ gọi Sở Kiều Tịnh. 

Sở Kiều Tịnh ngủ không sâu, nàng lập tức thức dậy, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Dạ Chí Thần, lại thấy hắn đang đổ mồ hôi, đầu ngón tay và môi còn đang run rẩy. 

Đang mơ thấy ác mộng sao? 

Sở Kiều Tịnh kêu khẽ mấy tiếng mà hắn vẫn không có động tĩnh gì, nàng chỉ đành giơ tay đẩy hắn một cái. Nhưng tay nàng vừa mới chạm vào vai Dạ Chí Thần, cánh tay nằm trong chăn của hắn chợt rút ra, một con dao sắc bén kề thẳng vào cổ nàng. 

Sở Kiều Tịnh giật mình, vội vàng lùi về sau, nhưng sau lưng là giường, còn chỗ nào để nàng lùi lại nữa? 

Dạ Chí Thần gần như làm theo bản năng, sau khi giơ dao găm thì đè nàng xuống, vào khoảnh khắc hai người bốn mắt nhìn nhau, nàng nhìn thấy vẻ sợ hãi và... đau buồn thoáng hiện lên rồi biến mất trong mắt hắn. 

Cảm giác đau buồn tận sâu trong xương cốt. 

eyJpdiI6Ikk1Y0J2RTdlbWhIeURobHJEdUFONlE9PSIsInZhbHVlIjoidWlWamxVMFU1eTNGcWdsWUdJRFE0Qko1MWxKcm9cL1B6RG9JR0p4RkNPSzA4YW5TeW9NSjBsdXBtOFRPeUhsZlFKQzZxV2MrV2tkR3NNTGN3Q0lmaFZ1dVFmK2J0Wm9XVkN2akNTUW01M0RuT3BMUGVYem5ZeW9qbE1BN3FGWG11a29RY1ZFcXI4VWYwZzl6RVU1ZlpGQ3RHckRMNGhkV2xqaFwvWmthd1hyMUxLcDBWTFwvWGorOWl4ZzdmTHRkUGdyb0xoN3VuS0hhTnFUVHVwUTZ6cDhoVytlVkZraVAwYUZnbWVnSjllRmVPQT0iLCJtYWMiOiI0NjM4NGNhZWJjZDUwNDQ4NDVhZjg3Y2JlMWVmNjVmNzcwMDE1ZWIzNTIwNDIwYTA4YTg1M2Q4MTA2ZmZiNmM4In0=
eyJpdiI6Ind0OEJuT1pCSlwvZFwvQnNBQmdBcWowUT09IiwidmFsdWUiOiJPcUdYM09leGo5dzR5NlBWTUxzSGttUkMrbzFzTmNBcVwvYlJqVVFLc3owYXFKR3I2bnRaM2FEeXZcL3pxYWZlb1ZQSURFRWxZSDRGQXNrME5Gb2plcFZCdENQZ2dKbHRUZk9vbGVURzRtZkxFOGNoWWRONmlGeGtWVlErODBaUFhHRUV6b0pYdmZMU09mV2pTdURVNUV0c1FFbjNwdXBmQ2pmOWZ4NnAzTGpXRVdjZWpvdVFTcXV6aUkzY0lCYVdBcElYNHRTSXBTRjVpNTA2NjdUQ1N1cVFTdTlnZ1JGWmdVcUtmR0JcL1wvcW9aRzVSVlZRNlVXZHZCeEhmeEdleFpmUFEzeldWXC9YMEhDNzRPXC9SUmhQZEI0SW9pM056bXJ5WHdLVXVobDMxT0FxZCszVWRUUG1pZU5ydUphYWVjY0Joak03cFJxcWd5S09pRldGZk1TWmRYVmN6cEpBanNHc080dzd6R21pdDhPSnpwQklESVRrZEJueXI5RWg4V1BVVFwvV0VsMjZuRldEN3NkZXd0Z0JGODZTdFBvSjBHNjBvaDRVREFLWHVJUWN1MEd1M1NLUHUrdmt6UHVXb1FzN1NmcUNxN1B4UHViN1d2XC9IQ2FXVFFJa0FLc2hMVURiaFwvWUxJWDdVTmFjVGZFcVF6ZGdLZlMzWW44MWFCaGg2XC9BblEiLCJtYWMiOiI5ZTgxZDEwM2JjN2FkOTZiYzM2OTBhMTI4ZjBlMDNmZTk0ZmJjNGNlYjc4ODBkYjliZmExZGU2NWQxNGRjYmI3In0=

 

Ads
';
Advertisement