CHƯƠNG 959 

Lúc này đám người Thiên Nhai Tử từ từ đáp xuống đất. 

Mấy ông lão đều đáp xuống trước mặt Thiên Hằng. 

Lúc này Thiên Hằng vẫn ở trong trạng thái đờ đẫn, hoàn toàn chưa hoàn hồn từ trong thất bại của mình. 

Thiên Nhai Tử nhìn Thiên Hằng nói: “Đứng dậy, con cháu của Thiên gia, thắng không kiêu, thua không nản, cậu muốn nằm tới khi nào?” 

Lúc này Thiên Hằng mới hoàn hồn, cắn răng đứng dậy. 

Cửu Thiên ra tay không nặng, một quyền cuối cùng cũng chỉ là đánh cho hắn ta không còn sức chiến đấu nữa thôi. Nội thương phải chịu không nặng. 

“Thiên Nhai Tử trưởng lão, Thiên Nhai Tử trưởng lão, Thiên Tiếu Tử trưởng lão. Thiên Hằng không vọng, làm mất mặt Thiên gia!” 

Thiên Hằng mặt mày trắng bệch, ủ rũ nói. 

Mấy người Thiên Nhai Tử lúc này đều bật cười thành tiếng. 

Thiên Nhai Tử trưởng lão vuốt bộ râu trắng nói: “Cái này tính là mất mặt gì chứ. Nếu tỉ thí thua người khác là mất mặt, vậy gia chủ của chúng ta chẳng phải là mất hết mặt mũi hay sao?” 

Thiên Hằng sững người. Thiên Nhai Tử bỗng vỗ nhẹ một cái vào đầu của Cửu Thiên. 

“Con đường võ đạo nhiều trắc trở, không vượt qua khó khăn nhỏ, nhất định phải gặp đại nạn. Thất bại của cậu ngày hôm nay không nằm ở việc thực lực của đối phương mạnh cỡ nào. Mà là bản thân cậu trở nên yếu đi. Cậu không cảm nhận được sao?” 

Thiên Hằng không hiểu mà nói: “Tôi trở nên yếu đi ư? Trưởng lão, tôi không hiểu. Từ khi tôi bước ra khỏi Thiên gia, chỉ là một võ giả Ngoại Canh Cảnh, quyền không thể đấm vỡ núi, cước không thể chặn dòng nước. Bây giờ tôi đã là Nguyên Canh Cảnh, tại sao lại trở nên yếu đi?” 

Thiên Nhai Tử lại vỗ một cái vào đầu của Thiên Hằng, nói: “Đồ ngốc. Lúc đầu cậu ra khỏi Thiên gia, hăng hái, ý chí kiên định, vượt mọi chông gai, một lòng vì để vào học viện Võ Thánh. Mục tiêu rõ ràng, võ đạo rõ ràng, tiến triển nhanh chóng. Nhưng bây giờ, mục tiêu của cậu là gì, võ đạo của cậu là gì? Tất cả đều không nhìn thấy nữa. Chỉ nghĩ tới 

quốc bảng gì đó, thành danh gì đó, cậu có phải trở nên yếu đi hay không?” 

Những lời này nói cho Thiên Hằng toát mồ hôi lạnh cả người. 

Ngay lập tức Thiên Hằng trực tiếp quỳ xuống, nói: “Trưởng lão, tôi hiểu rồi” 

Thiên Nhai Tử cười nói: “Cậu thật sự hiểu rồi sao?” 

Thiên Hằng cắn răng nói: “Tôi hiểu rồi. Sau ngày hôm nay, học viện Võ Thánh không còn Thiên Hằng nữa. Đệ tử nguyện về Thiên Khúc Cảnh của gia tộc tu hành. 

Thiên Nhai Tử, Thiên Nhai Tử, Thiên Tiếu Từ khẽ mỉm cười. 

Thiên Nhai Tử vỗ vai của Thiên Hằng, nói: “Như vậy là đúng rồi. Mười năm sau, Thiên gia lại có thêm một võ giả Thiên Canh 

Thiên Hằng hành đại lễ với mấy vị trưởng lão, phục sát đất. 

Ánh sáng trong mắt mới đầu rời rạc, sau đó trở nên kiên định, cuối cùng trở nên thản nhiên. 

Chỉ là một động tác này, Thiên Hằng lại giống như cả con người đều trở nên thăng hoa. 

Đây chính là ngộ đạo! 

Đứng dậy, Thiên Hằng đi tới bên cạnh Ngụy Tố Nga, lạnh nhạt nói: “Sư muội, sư huynh đi đây, không cần nhớ huynh” 

Nói xong, Thiên Hằng để thứ gì đó vào tay Ngụy Tố Nga, đó là chuôi kiếm của hắn ta. Bây giờ hắn ta đã không cần nữa! 

Ngụy Tố Nga sững sờ nhìn Thiên Hằng, tuy cô ta không biết ý trong lời này của Thiên Hằng, nhưng cô ta rất nhạy bén cảm nhận được Thiên Hằng muốn rời xa cô ta. 

Ngụy Tố Nga lớn tiếng gọi: “Huynh muốn đi rồi sao? Huynh sao có thể đi, huynh còn phải ở học viện tu hành nữa mà. Linh thú mà huynh hứa với muội sẽ kiếm cho muội thì sao?” 

eyJpdiI6InZ3UTRET1ZcL3VjSnplZTVzWnhWRXBRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImZhY3dqYmFhMkpJSUtKWHZSODdpQnM1QmwwOTJBZnlKXC9taG9QNUxvclpSenhDWlRTaDNRZVI0aGExbjB5eXBrVzQrVXpvcXpTTnBndUZcL3A5NjVJeEVJMHVGWno4ZnpYbDdqc3RoRFhMVGsxUDdpUWRreGlLUko4dDhnQ3BSVXJ4VkNESW1MYXdyWVRZMUNZYks4VWlVVEVXRFE0MmJEVWFIam03UFNDRG1xeWx3VlNkR3JoWEhvVDRpQVdQRmZZVlpCb3hhaXBaZHNWVGZpbDE0S1FcL01cL21ub3BCdGJqSERlOWQzRUFsZTZkSFdTcFhkSEF2cGYxRlZQTlhnNFRFSTNOdXFwVkFmcFczbTJiekJiYlY0Zmd5R0o1ODRGQXVmQngyRlhhM1p0bjVlSFhxZWZ2NlMwRkg5Zm5UcTF5bWpGSXBXTlNCS01ZUHFzem1PTG8yd3E5OGYxa2cwazN6K0VmSjJYUmlGOCt3eCtVcnBMODV0dnY0ZnNVTUpWU1hKY1pUQXh5OHY5ZW51a0xHSEpJT2xiR1hVNTVJTlNjcG11VnVoRW1TMHRSTTFCZzFiYjFOUmhQQU9MSTY2bmx0a0NPOFV3RWx2d3RxVHZGSnNHeWc0VU1WYnRpVE5cL2VoSmUramlVNzdYd3pCVndaeGJjVlZWbzh2NmZjVUg3U215NGQwTWJyVitkNUhiXC8yTW1tSWRLZGIwaUEzYkdvdlY2UDU2N1BtbW8yZERvSlg3VGJ6ZmhCNmMrbk92RmJKbGxLSHpEOE5lQkk2cEFCSkFaakZib0dxVVdtbTUwSkg0OFwveEdSOUhxVVVCVlN5SUZMZTZQeFU2Yld2VlFwTndrMHkxN2VNUHBlbDl4XC9nRzFSM3BQSkE9PSIsIm1hYyI6IjNhNzJiZThkOWNhYjEyNDYwNzc2ZGNhMGRhNTIxYWVmNWNiNjUyYzgxNDFiNjEzMTc0ZGU2MDAyZTFkMjE0OTYifQ==
eyJpdiI6IjkzV0xmM0FLTEVFRk9YcHVENUIwcFE9PSIsInZhbHVlIjoibWRwVEVoaEVUbjI0Ykd0QU1uRm5TXC9EbUZNTEc5a3FxTjdFOGxiOTdNU25HREpJWGJ4aTV4TldTN0V5c2xTc1IyXC9uSEdONm1BaCtyejl2c0lJeXM1bzk1TUJlWXNkaTZoNVNIZzJIaUs3QUgwQkFVMWNQU2JCRW56eXhPWU1mQWZ4K0F6OFJqWU02SFk3a29VUERtVFNrYlh1NzJTVVgwMXBiXC85ZVZnaXJqaWc0MU5kaEkxeCtTb25TdzdUa2tyIiwibWFjIjoiYmMxYWIxMWM1ZjYzMGVmODA3MjE0YTBlNGM1NmIxMWZjMDI5MWNjZTNiNzc5ODA3NTJjMmY4ZjE3OGE1ZjgyOCJ9

Bắt đầu từ hôm nay, Thiên Hằng của học viện Võ Thánh hoàn toàn biến mất, mà trong Thiên Khúc Cảnh – bí cảnh của Thiên gia lại có thêm một người tu hành.

Ads
';
Advertisement