CHƯƠNG 913
Kẻ yếu tham sống sợ chết cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng một võ giả mạnh mẽ lại làm ra việc như bỏ rơi đồng đội và sống sót một mình thì thực sự khiến người ta rất kinh tởm.
Nam Kiếm Vương cũng nhìn thấy sự khinh bỉ mà người khác dành cho mình.
Cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, ông ta một mình xuống khỏi thuyền rồng, quay trở lại thuyền kiếm, sau đó lái thuyền kiếm đến cuối đội.
Hành động của ông ta khiến một số võ giả gạt khinh bỉ.
“Hừ, tôi đúng là đui mới tin một gã như vậy.
“Đường đường là Nam Kiếm Vương, võ giả Địa Canh cảnh, mà lại tham sống sợ chết, phản bội đồng đội. Đợi khi tôi trở về nhất định phải giúp ông công khai, xem ông ta có mặt mũi gì để có chỗ đứng”
“Được rồi, được rồi. Không nói về tên kia nữa, càng nói càng tức. Quả nhiên trên đời này, người danh tiếng tốt, chưa chắc đã là người tốt”
“Có tu vi, nhưng không có phẩm hạnh, ông ta không xứng xưng là cường giả”
Tiếng bàn luôn vang lên không ngừng, lần này danh tiếng của Nam Kiếm Vương thực sự bị hủy hết.
Có một số chuyện, không so sánh thì thôi mà đã so thì chỉ có tức chết.
Mọi người bắt đầu không ngừng so sánh cách làm của Nam Kiếm Vương với Cửu Thiên.
Nam Kiếm Vương nhìn thấy mẫu trùng thì bỏ chạy, còn Cửu Thiên thì chiến đấu chống lại mẫu trùng.
Vào thời khắc mấu chốt, Nam Kiếm Vương tự mình chạy trốn. Cửu Thiên thì dẫn mọi người cùng chạy trốn.
Nam Kiếm Vong có sức mạnh cả người, nhưng cũng chỉ có thể giết một ít trùng con, thậm chí ngay cả trùng con tự bạo cũng ứng phó chẳng ra sao.
Cảnh giới của Cửu Thiên có thể không mạnh hơn Nam Kiếm Vương, nhưng hắn có thể cắt đứt một râu của mẫu trùng, buộc nó phải rút lui.
Sự so sánh này càng cho thấy “sự yếu” của Nam Kiếm Vương và “điểm mạnh”
của Cửu Thiên.
Nếu Nam Kiếm Vương nghe thấy sự so sánh này, chắc hẳn ông ta sẽ tức hộc máu. Chiến tích của việc dẫn mọi người chiến đấu coi như đã hoàn toàn bị lãng quên.
Biết sao được, có vài chuyện tàn nhẫn như thế đấy.
Những gì thường ngày làm không quan trọng, tất cả phải xem vào cái khoảnh khắc mấu chốt kia.
Mà lần này, ai hơn ai kém cũng đã rõ.
Cửu Thiên đã vào phòng, không nghe thấy cuộc thảo luận bên ngoài.
Hắn chỉ lấy râu từ thắt lưng ra và đặt trước mặt mình.
Lúc này, Tiểu Hắc đã giải trừ phụ thể, nằm trên người Cửu Thiên.
Cửu Thiên thầm hô to: “Lão Cửu, đi ra.
Lập tức, Cửu Long Huyền Cung Tháp xuất hiện ở trong tay Cửu Thiên.
“Chủ nhân vĩ đại, rốt cục ngài nhớ tới ta rồi sao. Ha ha, chủ nhân, ngài lại có thứ gì tốt à, ta có thể cảm giác được cái râu này tràn đầy sức mạnh, cần ta cắn nuốt không?”
Cửu Thiên nói: “Ai bảo ngươi nuốt nó? Ta muốn hỏi ngươi, tại sao sau khi ta cắt bỏ râu, con trùng kia lại sợ hãi như vậy. Ngươi có hiểu biết nhiều, nói cho ta biết nguyên nhân đi."
Cửu Long Huyền Cung Tháp cười nói: “Rất đơn giản, cái râu này có lẽ chính là chìa khoá để nó điều khiển những con trùng con khác. Ngài cắt đứt một cái râu của nó, nó lập tức sẽ xuất hiện trạng thái mất khống chế bầy trùng, vậy nên nó mới sợ hãi mà lùi lại. Nếu như chém đứt luôn hai cọng, ta dám chắc những con trùng khác sẽ lập tức chạy tán loạn. Dù là hoang thú hay là hoang thú hư không, thực ra cũng không khác mấy. Đều mềm nắn rắn buông, khi thực sự đụng phải kẻ mạnh, suy nghĩ của hoang thú không phải là xông lên liều mạng, mà chắc chắn là trực tiếp bỏ chạy. Chính là bởi vì bị mẫu trùng khống chế, nên chúng mới có thể hung hãn tấn công”
Cửu Thiên nhấc cọng lên râu, cười khẽ nói: “Xem ra để qua cái ổ trùng này cũng không phải việc gì khó!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất