CHƯƠNG 1162
Thiên Vĩnh Phúc nhìn thấy hắn ta, cười nói: “Hư danh mà thôi, mời anh Liễu ngồi. Hiếm khí anh nể mặt, mấy người của gia tộc khác, tôi mời cũng không mời được. Nào nào, uống một ly với tôi!”
Liễu Phi thoải mái ngồi xuống, Thiên Vĩnh Phúc mỉm cười nhìn hắn ta, nâng ly tương kính.
Lúc này chính là lúc hắn ta và Hàn gia đứng ở hai đầu chiến tuyến. Người của mấy đại gia tộc khác đều sợ tránh hắn ta không vội, chỉ có Liễu gia có người tới, uống một ly rượu của hắn ta.
Cái này ít nhiều có thể nói rõ, Liễu gia đứng về phía hắn ta.
Có Liễu gia biểu thị thái độ như này, Hàn gia càng không thể ra tay. Tâm trạng Thiên Vĩnh Phúc rất tốt, ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Liễu Phi nói tiếp: “Anh Vĩnh Phúc. Tuyển chọn lần này, vị trí thứ nhất chắc là của anh rồi. Đợi anh sau này tham gia cuộc thi đấu vạn phương chư quốc, nhất định phải làm rạng danh Võ Đỉnh chúng ta!”
Thiên Vĩnh Phúc khế phất tay, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Cuộc thi đấu vạn phương chư quốc mà thôi, tôi sớm đã muốn đi rồi. Nghe nói hạng nhất của cuộc thi đấu vạn phương chư quốc đó còn thưởng một trấn bảo tuyệt thế. Tới lúc đó, tôi sẽ lấy trân bảo về cho các vị cùng xem.
Tất cả mọi người ở đây đều cười ha hả.
“Thiên công tử nhất định phải nói được làm được nha!” “Phải đó, tới lúc cũng để chúng tôi mở rộng tầm nhìn.
“Tôi thấy Thiên công tử đi rồi, vậy chắc chắn lấy được.
Một đám nịnh bợ, nịnh tới mức Thiên Vĩnh Phúc có chút phê. Liễu Phi ở bên cạnh mỉm cười không nói, chỉ nhấp ngụm rượu nhỏ.
Thiên Vĩnh Phúc xua tay, nói: “Ài, có điều những điều này nói vẫn hơi sớm. Các vị phải đợi chút, ăn trước đi, đêm nay các vị ăn uống vui chơi đã đời, tất cả tính hết cho tôi”
Thiên Vĩnh Phúc cầm ly rượu lên, kính rượu mọi người, lập tức một đám người vừa sợ vừa nể mà đứng dậy.
Liễu Phi cũng nịnh nọt đứng dậy nói: “Thiên Vĩnh Phúc thật hào sảng, Liễu Phi tôi tự hổ thẹn không bằng.
Thiên Vĩnh Phúc vỗ tay của Liễu Phi nói: “Anh Liễu là cười chê tôi rồi, nào nào, ngồi xuống uống rượu, đứng làm cái gì!”
Liễu Phi vừa ngồi xuống vừa nói: “Anh Vĩnh Phúc à. Nghe nói anh kết oán với Hàn điên đó, là vì một cô gái, chuyện này là thật sao?”
Mọi người lập tức vểnh hết tai lên, chuyện bát quái cỡ này, không phải là chuyện bình thường có thể nghe được.
Thiên Vĩnh Phúc cười nói: “Anh Liễu ngược lại biết không ít. Là vì một cô gái. Người ta không nguyện ý theo anh ta, muốn đi theo tôi nên anh ta sốt ruột, cứ muốn tìm tôi liều mạng. Tôi cũng chỉ đành phế anh ta!”
Trong mắt Liễu Phi chợt sáng lên: “Vậy cô gái này có thể cho chúng tôi nhìn thấy không. Nghe nói là tuyệt đại giai nhân!”
Thiên Vĩnh Phúc sững người, có chút do dự nói: “Cái này...
Một đám người ở bên cạnh lập tức hùa theo nói: “Thiên công tử, cho chúng tôi nhìn một cái đi.
“Phải đó, cho chúng tôi nhìn một cái là được. Chúng tôi còn chưa từng thấy tuyệt đại giai nhân trông như thế nào!”
Liễu Phi nhìn vẻ mặt do dự của Thiên Vĩnh Phúc, cười nói: “Bỏ đi, coi như tôi không nói gì. Vốn dĩ anh Vĩnh Phúc cũng không phải là người thật sự hào sảng”
Thiên Vĩnh Phúc thầm nghiến răng, nói: “Xem thì xem. Người đâu, mời cô Vũ Hoàng Yến tới”
Ngay lập tức, mấy hạ nhân đáp ứng, rảo bước rời đi.
Nhìn vô số thuyền hoa trên sông, lông mày Cửu Thiên nhíu chặt, lẩm bẩm: “Chính là đây rồi, Vũ Hoàng Yến, cô rốt cuộc đang ở đâu?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất