CHƯƠNG 1079
Địa vực ngoại thành có hơi xa, thậm chí đường phố ở phủ thành, còn không thể truyền tống tới. Nhưng so với Đông Hoa Châu cũng bao la bát ngát, cách thông hành như này đã là rất nhanh rồi.
Cửu Thiên từ đây về Đan Tháp còn cần truyền tống ba lần.
Vậy nên trong tay Cửu Thiên đã cầm sẵn ba kim tệ. Vệ binh trông trận nhìn thấy Cửu Thiên, bỗng nở nụ cười tươi.
“Cậu Cửu!”
Cửu Thiên gật đầu, nhét một kim tệ vào trong tay thủ vệ.
Ngay lập tức hai thủ vệ mở trận pháp, mời Cửu Thiên và Thập Tam đi vào.
Giống như bình thường, ánh sáng trận pháp lưu chuyển, lực lượng không gian tụ lại.
Cửu Thiên cũng không nghĩ nhiều, bèn một bước đi vào.
Ngay lập tức, trời đất trao đảo, vô số ánh sáng từ đằng sau Cửu Thiên lướt qua.
Cửu Thiên đợi một lúc, phát hiện mình vẫn chưa đi ra khỏi trận pháp, như này có chút không đúng rồi.
Bình thường, thông qua Di Thiên Trận đi đường, đều là sau khi đi vào thì lập tức ra ngay.
Hôm nay hắn vậy mà ở trong con đường không gian lâu như vậy vẫn chưa đi ra, khi Cửu Thiên đã đưa tay cầm chuôi kiếm của trọng kiếm Vô Phong ở sau lưng, cuối cùng con đường không gian biến mất. Cái xuất hiện ở trước mặt Cửu Thiên lại là một phòng sách.
Sách đầy phòng, gần như che hết tầm nhìn, Cửu Thiên sững người nhìn xung quanh, nói: “Đây là truyền tới đâu vậy?”
Vẻ mặt Thập Tam nghiêm nghị, trên cơ thể có ánh sáng đỏ sáng lên, cả người lập tức phình lên một vòng, cơ bắp phình lên, khí thế không yếu hơn bất cứ võ giả Nguyên Canh đỉnh phong nào, khuếch tán ra ngoài.
Cửu Thiên cũng nhíu mày, từ từ rút trọng kiếm Vô Phong ra, lẩm bẩm: “Là trận pháp xảy ra vấn đề rồi ư?”
Lời của hắn không chỉ là nghi hoặc. Còn là hỏi lão Cửu, lập tức lão Cửu trả lời ở trong cơ thể của hắn: “Chủ nhân vĩ đại, chuyện này không thể nào. Nếu trận pháp xảy ra vấn đề thì nên ngay lập tức chèn người ra ngoài mới đúng. Luyện khí sĩ có thể lập Di Thiên Trận ở đô thành, sẽ không có chuyện thủ đoạn dự phòng này cũng không biết. Chỉ có một khả năng, đó là có người cố ý truyền tống chủ nhân tới đây.”
Cửu Thiên nhíu mày nói: “Cố ý ư? Rốt cuộc là ai chứ? Vị nào trong hai vị điện hạ?”
Cửu Thiên vừa nói vừa lật sách ở bên cạnh.
Sách ở đây thật sự quá nhiều, kệ đã bày kín tới mức không thể để nữa, chỉ có thể tùy tiện bày ở trên đất. Chỗ nào cũng có hàng đống, nhưng lại để rất ngay ngắn.
Cửu Thiên lật mấy quyển, lắc đầu nói: “Không đúng lắm. Sách ở đây vậy mà cái gì cũng có. Không giống sách mà hoàng gia sẽ sưu tập.
Cửu Thiên rút một quyển ra, trên bìa viết bốn chữ lớn “bí thuật trong phòng”.
Mở ra xem, hình ảnh một bên, còn kèm theo giải thích. Cửu Thiên nhìn hai lần, lông mày càng nhíu chặt.
Từ từ để sách lại, Cửu Thiên cất bước đi về phía trước.
Mà điều hắn không chú ý là trong bức tường chất đầy sách ở hai bên có một viên ngọc lớn hơn dạ minh châu bình thường. Trong viên ngọc phản chiếu mọi thứ trong phòng!
Sau tường, trong một căn phòng nhỏ, một ông lão mỉm cười nhìn Thủy Mạc Thiên Hoa trước mặt.
Nhất cử nhất động của Cửu Thiên ở trong phòng, bao gồm mỗi câu Cửu Thiên nói đều bị ông lão nhìn thấy, nghe thấy.
“Ừm, trí lực không kém, cũng rất trấn định. Trong vũ khí trong tay ẩn chứa đạo vực, là thần binh. Tên hầu ở bên cạnh có huyết khí, dùng đan dược che đi ma khí của cậu ta. Có
Hóa ra là thừa tướng ảo vải, Lữ Phong Chương!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất