Trên bản thiết kế, có một gian phòng nhỏ được đánh dấu màu đỏ.  

             Mà hành lang chỗ gian phòng này chính là nơi Cửu công chúa ẩn náu.  

             Lâm Huyền đã kiểm tra hành lang đó từ trước, cũng không thấy có gian phòng như được đánh dấu trong bản thiết kế này.  

             "Chẳng lẽ là một gian mật thất sao?"  

             Hai mắt Lâm Huyền sáng lên, mật thất thường đại diện cho việc sẽ có phát hiện lớn.  

             Tuy nhiên, nhiều khả năng cũng tiềm ẩn một mối nguy hiểm lớn.  

             Cầu cho trong cái rủi có cái may, Lâm Huyền không chút do dự, dựa theo chỉ dẫn trên bản thiết kế, hắn dễ dàng tránh được các cơ quan, quay trở lại đại sảnh nơi hắn bước vào lăng mộ.  

             Gạch lát nền của đại điện đã khôi phục lại dưới sự vận hành của cơ quan.  

             Lâm Huyền bước đến hành lang nơi Cửu công chúa đang ẩn náu, rút ra Chân Long Kiếm, chém vỡ tảng đá đang chặn hắn lại chỉ bằng một nhát kiếm.  

             Đi vào hành lang, Lâm Huyền nhanh chóng tìm được Cửu công chúa.  

             Nhìn thấy Lâm Huyền, Cửu công chúa thở phào nhẹ nhõm.  

             "Ta nghe thấy tiếng động, còn tưởng tà võ đã tìm được đến đây!"  

             Lâm Huyền bình tĩnh nói.  

             "Đừng lo lắng, tà võ đều đã chết rồi."  

             Chín công chúa giật mình hoảng hốt.  

             "Đều chết hết rồi?"  

             Trong số mười chín người đi xuống, ngoại trừ nàng và Lâm Huyền, những người khác đều là người của Tà điện.  

             Lâm Huyền đã rời đi bao lâu? Mới nửa ngày!  

             Lâm Huyền đã xử lý hết mười bảy tên tà võ chỉ trong nửa ngày?  

             Trong lòng Cửu công chúa khẽ run lên, rốt cuộc Lâm Huyền mạnh đến đâu?  

             "Ngươi bình phục đến đâu rồi?"  

             "Tốt hơn nhiều rồi, chỉ cần không chiến đấu, đi lại vẫn bình thường."  

             Lâm Huyền gật đầu, lấy ra bản thiết kế cung điện dưới lòng đất.  

             "Đây là bản thiết kế ngôi mộ cổ của Ma Đế, nếu trong mộ cổ vẫn còn bảo vật, có lẽ nó sẽ ở trong những gian phòng này."  

             "Ngươi đi tìm xem có phát hiện ra gì không."  

             Cửu công chúa giật mình.  

             "Ngươi…"  

             Nàng vốn cho rằng Lâm Huyền sẽ độc chiếm bảo vật trong mộ cổ, không ngờ hắn lại chia cho nàng.  

             "Ngươi nghĩ ta sẽ độc chiếm chúng à?"  

             Cửu công chúa đỏ mặt, nhưng vẫn khẽ gật đầu.  

             Lâm Huyền cười lạnh, nói.  

             "Nếu như suy đoán của ta đúng thì lẽ ra lúc này Đại hoàng tử phải phái một đội trọng binh đến canh giữ mộ cổ mới đúng chứ?"  

             "Cho dù ta muốn độc chiếm, chắc chắn hắn sẽ không đồng ý, đúng không?"  

             Dù sao đây cũng là đế quốc Long Đằng, Tà điện đưa người vào trong mộ, đương nhiên bọn họ sẽ rút lui trước, sau đó sẽ tìm cách đón người khi lăng mộ mở ra.  

             Bên trên ngôi mộ cổ tất nhiên phải được trọng binh canh phòng cẩn mật.  

             Mặt Cửu công chúa ngày càng đỏ, trong lòng nàng cảm thấy xấu hổ.  

             "Lâm Huyền, bảo vật trong mộ cổ rất quan trọng với đế quốc."  

             "Ngươi yên tâm, trước khi rời khỏi mộ cổ, ta sẽ giao bảo vật lấy được từ mộ cổ cho ngươi quyết định."  

             Lâm Huyền không từ chối.  

             "Ngươi đi đi, ta bị thương nhẹ sau khi đấu với tà võ, cần nghỉ ngơi chút."  

             Lâm Huyền đưa bản thiết kế cho Cửu công chúa.  

             "Đừng làm phiền ta trước khi ngôi mộ cổ mở ra."  

             Cửu công chúa gật đầu.  

             "Được!"  

             Sau khi Cửu công chúa rời đi, khóe miệng Lâm Huyền lộ ra một nụ cười.  

             Chuyện hắn bị thương là giả, còn chuyện hắn đẩy Cửu công chúa đi tìm bảo vật là thật.  

             Trong mộ cổ nhất định phải cất giấu nguyên thạch và bảo vật, nhưng đối với Lâm Huyền mà nói, nó không quan trọng, cứ để Cửu công chúa mang đi.  

             Điều hắn muốn là những bí mật được ẩn giấu trong gian mật thất.  

             Lâm Huyền đưa tay trái ra, trong lòng bàn tay có một trang giấy, chính là một góc xé ra từ bản thiết kế của cung điện dưới lòng đất.  

             Hình vẽ ở góc này là gian mật thất được đánh dấu màu đỏ.  

             Nguyên nhân quan trọng nhất của việc Lâm Huyền đẩy Cửu công chúa đi là vì gian mật thất ẩn sau gian phòng này.  

             Lâm Huyền nhìn vách tường nằm về phía đông của hắn, rồi cẩn thận kiểm tra đánh dấu trên bản thiết kế, sau đó vươn tay gõ vào tường ba lần.  

             "Bốp!"  

             "Bốp!"  

             "Bốp!"  

             Vách tường vang lên âm thanh rõ ràng.  

             Sau khi gõ ba lần, âm thanh cơ quan chuyển động vang lên ken két trong vách tường.  

             Vách tường biến đổi, hai mươi bốn viên gạch to bằng bàn tay lồi ra khỏi tường.  

             Trong số hai mươi bốn viên gạch, chỉ một viên mới có thể mở ra gian mật thất.  

             Hai mươi ba viên gạch còn lại được kết nối với các cơ quan chết người.  

             Trong gian phòng nhỏ không có chỗ nào để trốn như vậy, chỉ cần cơ quan được kích hoạt, cho dù Lâm Huyền có Bá Thể Thần Công bảo vệ cũng sẽ phải chết.  

             Nhưng, Lâm Huyền có bản thiết kế.  

             "Để ta xem rốt cuộc trong gian mật thất cất giấu bí mật gì, có thể khiến cho Ma Đế giấu kín, nhất quyết không nói cho người truyền thừa."  

             Nói xong, Lâm Huyền đặt tay lên một viên gạch.  

             Hắn khẽ dùng sức, viên gạch bị ấn vào trong tường.  

             Âm thanh cơ quan chuyển động lại vang lên, lần này, bức tường chia thành hai phần, chuyển động từ từ sang hai bên.  

             Một luồng khí đáng sợ không thể diễn tả bằng lời thổi ra từ phía sau bức tường.  

             "Đây là cái gì…"  

             Luồng khí này cực kỳ kinh khủng, nhưng không tà ác.  

             Đem lại cho Lâm Huyền cảm giác… cổ xưa!  

             Thế lực này còn cổ hơn cả Hoang Long!  

             "Xưa hơn cả thời đại của Hoang Long... Chẳng lẽ từ thời trời đất còn chưa mở ra sao?"  

             Lâm Huyền nhìn phía trước, đằng sau bức tường tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì.  

             Lâm Huyền xuất ra nguyên khí muốn tìm hiểu rõ ràng, nhưng ngay sau khi nguyên khí của hắn chui ra sau tường thì liền biến mất.  

             "Sao lại có thể như vậy?"  

             Lâm Huyền nhíu mày, hắn lại giải phóng hồn lực của mình, nhưng hồn lực cũng biến mất sau khi chui ra sau tường...  

             "Rốt cuộc có cái gì đằng sau bức tường?"  

             Có vẻ như chỉ khi Lâm Huyền tự mình đi vào trong đó, hắn mới có thể khám phá ra được.  

             Trong lòng Lâm Huyền không cảm thấy chút nguy cơ nào.  

             "Đi vào!"  

             Lâm Huyền nhanh chân đi vào.  

             Trước mắt hắn tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì.  

             Lâm Huyền tiến thẳng lên phía trước, đi liên tiếp vài chục bước, cũng không hề bị va vào tường.  

             "Kỳ lạ, bản thiết cho thấy bên trong gian mật thất không lớn, tại sao không thể đi đến tận cùng."  

             Lâm Huyền cố gắng tiếp tục bước đi, nhưng hắn vẫn có thể tiến lên phía trước.  

             Tiếp tục đi tới, một vệt sáng xuất hiện trước mắt hắn.  

             Ban đầu chỉ là một đốm sáng, sau đó đốm sáng càng ngày càng lớn hơn, cũng sáng rõ hơn.  

             Lâm Huyền che hai tay trước mắt, tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng cũng tìm được vật đang phát sáng.  

             Một mảnh giấy lơ lửng giữa không trung...  

             Có vẻ như mảnh giấy này được xé ra từ một cuốn sách, trên đó có dòng chữ màu vàng.  

             Lâm Huyền không hiểu nổi những chữ viết trên mảnh giấy, dường như đây không phải là ngôn ngữ của Nguyên Vũ đại lục.  

             "Trước khi cất đi, thử tìm trong Thần Sơn xem có chút ghi chép gì không."  

             Lâm Huyền vươn tay muốn nắm lấy, khi ngón tay chạm vào trang sách, trong lòng hắn run lên.  

             Hắn cảm nhận được một đôi mắt đã mở ra ở một nơi nào đó trên thế giới.  

             Đôi mắt này cách Lâm Huyền rất xa, nhưng Lâm Huyền cảm giác chủ nhân của đôi mắt này sẽ tìm được hắn.  

             Giết chết hắn!  

             Lúc này, rốt cuộc Lâm Huyền đã hiểu ra vì sao ngày xưa trước khi trùng sinh, Thần Sơn không ghi lại Đoạt Mệnh Thần Công.  

             Nếu không có mình, Lộc Tà nhất định sẽ tìm được gian mật thất này, lấy được trang sách này.  

             Hắn sẽ bị chủ nhân của đôi mắt bí ẩn kia… giết chết!  

             Lâm Huyền đặt trang sách vào trong nguyên giới, vầng sáng chói mắt ngay lập tức biến mất.  

             Xung quanh chìm vào bóng tối một lần nữa.  

             Lâm Huyền lấy một viên nguyên thạch ra, kích hoạt nguyên khí trong đó, để nó phát ra chút ánh sáng.  

eyJpdiI6IjRXT0RvRUFoa2FhclZPaE9SeVhvYWc9PSIsInZhbHVlIjoiUWQxcFU3QXkzdHFnaVI0dGh6c2RIWGlwNWRiV3Q5WGYzZk1SN0xSN00yXC9idUVwaDErUlhKRUl1U0JHWHlHa1lmZmw3c2VicFZERm80aDJmeFlhMzBkVkRRRGdna2lXbWhIXC9HVW81K2JvMEI5MnE5VWxzZkkyM2JaaGhBaTBwSUNHODJuXC9Yb2NQQzh0V00rYmRPb3FESk5uNDZINFVjeUk2RzVYaFwvRG1pV3gwQzNUa3NwWk5zRmdpUzJ6Sm54QmFoT2c4VSszRzZBN2lqc3FEMXRWT25QK21ZbE1UVW5cL2pNNXFBeHVmMks2Y0JsWExaMWhUQ3NSNCtlQWw0akc2WWJ2bW8wMlhxSEdublJLVTc2RnhzbkJMNVE2Zml0S050MTVhV3N0YkZkYm9hUitzcEJ5ckxoT0tORzlaMVNEUVwvN1h3VXdcL3hhYjNQcWloN0dtRGJ2ZEJPYUJFYzVLZkxKVkRcL0w0ZTVVc0w5XC8zRHc1RXVGK3NaXC83RlNPbnN4TGFxZUpxZExnQXlHc0NmRjRaN2FOZ0RcL3c2Q2lqSyt2OWNnQzJcL1FPNTk5WT0iLCJtYWMiOiIwOTQyMWY3NmNhMjIyNjFjMTMxZjI4MzY3NjczNzIzOTM3MDIwNjMyY2MyNGRjNjFiNzgyNDljYzg4NThjMGRmIn0=
eyJpdiI6IlhlWGRQdm9VVmpadkFFcGdDdzdsY0E9PSIsInZhbHVlIjoiU2x0eElhXC93YnhMV2lzeFEwVDNNUHBhMUtBdTdlMmVGSnJIN1BpaWI5TGNCb3VEVGxGTXpZa2JhRXhYZCsxRStYbGZsdnljMjBlSXRCcGt3TGJuSmlkWUQ0K1hBXC9QY0U5ZlhLODdCOWVwdlVKM3d0SEk0ak1LVUp5ZmxlS25YTFBKdktYV2I4WEsyM29HMDFVMnpkN3RxVlhoRFdyT0NQRCtBNHhsZjhiY0RLYjBpcVVsVm9TRm44dDgyRkQ0VTMrbFN5cXBmTFZFQUxsVktsTm5iMm1SeTlENHYzNmRPdDVXdGl3cHdBamxHXC8zSE5LNWdpcVZFOFNWRnc3NFlyM3I5d2Yzd3J6WFVTN21cL1MrVm91bnd4Zzd6SWVjaHBHZTI5WHNMK0VjWlNRbTczNzN5Q2tINmxrbzdpcEtkdnRSRDhEc1FlR0R1TTg0TGRDVVFLNjhpNEt3SGVGa0FaQzNKVTNySlwvQXE0ODIraUxRMkxoSlIrbEZhZnJ6dnVERjUiLCJtYWMiOiJiMThjNzNjOWFmMTJhYjczYjJiNDc1NTc4NzI4ODNlOTUyMzA0MjkxZDdiMGJiOGVmMWZjYzNhZjA0ZmMyOTFlIn0=

             Trang sách viết đầy những dòng chữ bí ẩn đó rốt cuộc là cái gì…

Ads
';
Advertisement