Lâm Huyền nghe thấy tiếng nghị luận trên đài xem võ.
Lửa của kỳ lân, đó là cái gì?
Ý thức của hắn rơi vào Thần Sơn, lật xem bí tịch, rất nhanh đã tìm được ghi chép về nó.
Kỳ lân là hung thú thời kỳ hoang dã, cùng thời đại với Long tổ.
Kỳ lân có nhiều loại thuộc tính, kỳ lân lửa là một trong số đó.
Trong đó ngọn lửa của kỳ lân lửa có uy lực sánh ngang với long tức.
Lâm Huyền nhíu mày, nguyên khí hàn băng của Quan Tử Ngạo có được bằng cách đột biến sau khi dùng Thiên Tàm Độc Thiềm.
Mà nguyên khí thuộc tính lửa của Quách Kì Lân lại bởi vì tổ tông đã từng dùng máu của kỳ lân.
Nhưng xét từ nguồn gốc đột biến của thuộc tính nguyên khí thì Quan Tử Ngạo kém hơn rất nhiều.
Có điều trải qua trăm đời kế thừa, Quách Kì Lân còn có mấy phần huyết mạch của kỳ lân lửa là điều khó mà biết.
Trên lôi đài, Quan Tử Ngạo và Mã Kì Lân đã so đấu sức mạnh được khoảng chừng hai mươi tức.
Trên trán Mã Kì Lân vã mồ hôi, mà mày Quan Tử Ngạo đã nhíu chặt lại.
Quan Tử Ngạo nhận ra dường như mình sẽ chịu thua trước Mã Kì Lân.
Da thịt hắn đã loáng thoáng cảm nhận được hơi nóng.
"Đúng là ngọn lửa lợi hại!"
Quan Tử Ngạo hít mạnh một hơi, nguyên khí bùng nổ lớn.
"A!"
Hắn chợt hô một tiếng, giơ Cuồng nhận trong tay lên, hai người đồng thời lui về phía sau.
Quan Tử Ngạo lui sáu bước, Mã Kì Lân chỉ lui năm bước.
Dường như kết cục đã định trước, Quan Tử Ngạo sẽ thua.
Nhưng hình như Quan Tử Ngạo không nghĩ như vậy, trên mặt hắn lộ ra vẻ quyết tâm.
Mã Kì Lân nhận ra đối thủ thay đổi dáng vẻ, hắn chất vấn.
"Ngươi muốn làm gì?"
Quan Tử Ngạo trả lời vô cùng đơn giản.
"Ta sẽ đánh bại ngươi."
Khi nói chuyện, giữa lông mày Quan Tử Ngạo hiện lên một hình xăm hình thoi màu lam.
Ngay sau đó, khí thế của Quan Tử Ngạo điên cuồng trào dâng!
Mã Kì Lân thầm kinh hãi trong lòng, đây là bí thuật!
Phàm là bí thuật có thể tăng thực lực lên một cách đột ngột đều mang lại thương tổn cực lớn cho cơ thể, trừ phi là cuộc chiến sinh tử thì rất hiếm khi có võ giả chịu sử dụng.
Mã Kì Lân cũng hiểu được bí thuật, nhưng hắn không muốn dùng!
Đối với quyết tâm muốn thắng của Quan Tử Ngạo, Mã Kì Lân bội phục không thôi.
Nhưng muốn hắn nhận thua cũng là điều không thể nào.
Trừ phi đánh bại được hắn!
Hắn giơ đao trong tay lên, nguyên khí toàn thân hướng về phía thân đao trào ra.
Chiến đấu liên tục với Quan Tử Ngạo đang sử dụng bí thuật cũng không phải chuyện thỏa đáng, Mã Kì Lân định vận dụng tuyệt chiêu tất sát, quyết thắng bại một phen.
"Kỳ lân lửa!"
Cái tên này vừa là tên huyết mạch của hắn vừa là tên đao, cũng là tên tuyệt chiêu tất sát của hắn.
Ngọn lửa cuồng bạo trào ra từ thân đao nuốt lấy cả người Mã Kì Lân.
Bên trong ngọn lửa có một tiếng hô già nua mà lại uy nghiêm vang lên.
"Gừ!"
Cơn giận của kỳ lân!
Ngọn lửa trên người Mã Kì Lân hóa thành một con hung thú kỳ lân, nó mở cái miệng khổng lồ ra, rít gào về phía Quan Tử Ngạo.
Quan Tử Ngạo hít sâu một hơi, ở trên người hắn xuất hiện hàn khí lạnh băng thấu xương.
Hàn khí cũng ngưng tụ ra dáng vẻ một con hung thú.
Thiên Tàm Độc Thiềm!
Trên đài xem võ lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều hồi hộp nhìn lôi đài, chờ mong trận quyết chiến cuối cùng.
Kỳ lân lửa và Độc Thiềm đồng thời đánh về nhiều phía!
Ngọn lửa và hàn khí va chạm vào nhau, một cơn lốc quét qua lôi đài và chỗ ngồi xem võ!
Các vệ sĩ giáp vàng trên đài xem võ bộc phát ra khí thế của mình cùng lúc mới chặn lại được cơn lốc ở bên ngoài đài xem võ.
Lâm Huyền híp mắt, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Khi cơn lốc biến mất, trên lôi đài lộ ra hai dáng người.
Quan Tử Ngạo và Mã Kì Lân đều quỳ rạp dưới đất, không nhúc nhích.
Đại hoàng tử đi tới bên cạnh hai người, dường như hai người đều đã mất ý thức.
Hòa nhau?
Đang lúc hắn chuẩn bị tuyên bố kết quả tỷ thí thì Quan Tử Ngạo bỗng nhiên cử động.
Hắn cắn chặt răng, cố chịu vết thương trên người, dùng tay chống đất, run run rẩy rẩy đứng lên.
Quan Tử Ngạo nhìn về phía Đại hoàng tử, giọng nói run rẩy.
"Là... Là ta thắng..."
Đại hoàng tử khẽ gật đầu, trong lòng càng thêm bội phục Quan Tử Ngạo.
"Càn Châu thắng!"
Nghe được kết quả, trên mặt Quan Tử Ngạo lộ ra vẻ tươi cười, sau đó đôi mắt bỗng nhắm lại, thân thể đổ xuống, hôn mê.
Đỗ Mục trưởng lão bước lên lôi đài, đỡ lấy Quan Tử Ngạo.
Lâm Huyền lấy ra một viên linh đan chữa thương từ trong nguyên giới rồi đút vào trong miệng Quan Tử Ngạo.
Viên linh đan này là linh đan kim văn Huyền cấp, dược hiệu mạnh, có hiệu quả trung hoà tác dụng phụ mà bí thuật mang đến.
Đỗ Mục trưởng lão nhìn về phía lôi đài, chờ đợi bên phía Lôi Châu ra chiêu.
Bước lên lôi đài là một thanh niên mang cảnh giới Tụ Khí tầng năm.
Đỗ Mục trưởng lão nhíu mày, rất rõ ràng, đối phương là đang ép Dịch Thiên Vũ xuất chiến.
Nếu như phái Lâm Huyền lên đài, Càn Châu thắng là điều không thể nghi ngờ.
Nhưng Đỗ Mục trưởng lão rất chắc chắn Lôi Châu còn ẩn giấu một tuyển thủ thực lực tương đương với Mã Kì Lân, thậm chí còn mạnh hơn.
Dịch Thiên Vũ đối đầu với hắn, sợ là dữ nhiều lành ít.
Lôi Châu biết rõ Lâm Huyền không thể chiến thắng, mới có thể ra đối sách này.
Sách lược của bọn họ rất đơn giản, đánh bại Dịch Thiên Vũ, bởi vì Béo Hổ và Lăng Phong không thể xuất chiến, dù cho Lâm Huyền thắng ba trận đi nữa thì bọn họ vẫn có thể chiến thắng.
Đánh bại Dịch Thiên Vũ, chẳng khác nào đánh bại Càn Châu.
Dịch Thiên Vũ mang cảnh giới Tụ Khí tầng bốn, bọn họ phái ra tuyển thủ cảnh giới Tụ Khí tầng năm, ở trên phương diện cảnh giới đã hơi chiếm ưu thế.
Nhưng Đỗ Mục trưởng lão tin rằng người thanh niên có cảnh giới Tụ Khí tầng năm này nhất định có mang đòn sát thủ mà hắn không ngờ được.
Nhưng Càn Châu không còn lựa chọn khác.
"Thiên Vũ, ngươi lên!"
Dịch Thiên Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, nhún người nhảy lên lôi đài.
Đối thủ chắp tay ôm quyền.
"Tại hạ Lôi Châu, Lỗ Tín!"
Dịch Thiên Vũ đáp lễ.
"Càn Châu, Dịch Thiên Vũ!"
Dưới lôi đài, người ghi cá cược của Võ Thánh Lâu lại tới nữa.
Trên mặt Lâm Huyền mang nụ cười.
"Tiếp tục cược Càn Châu."
Lần đánh cược này mang tâm thái thả lỏng hơn trận lúc trước Quan Tử Ngạo chiến với Mã Kì Lân rất nhiều.
Công pháp của Dịch Thiên Vũ là hắn dạy, võ kỹ cũng là hắn dạy.
Đừng nói đối thủ là Tụ Khí tầng năm, dù cho là Tụ Khí tầng sáu, Dịch Thiên Vũ cũng có thể quyết thắng bại cùng.
Còn về phần Lỗ Tín có thể còn che giấu chiêu bài tẩy, Lâm Huyền không hề lo lắng một chút nào.
Bất kể là chiêu bài tẩy gì, ở trước mặt thực lực tuyệt đối đều là trò cười cả.
Đại hoàng tử tuyên bố trận tỷ thí bắt đầu.
Dịch Thiên Vũ gọi trường kiếm ra, mũi kiếm chỉ về phía Lỗ Tín, hơi nước quấn quanh thân kiếm.
Lỗ Tín cũng gọi binh khí của bản thân ra, là một cái roi dài.
Khi vừa trông thấy cái roi, Lâm Huyền đã nhận ra chiêu bài tẩy của Lỗ Tín.
Cái roi này... Không phải một binh khí tầm thường mà là để dùng cho thuần thú!
Lỗ Tín, là một người thuần thú!
Cái roi của hắn vừa quất lên lôi đài, một con yêu thú bay xuống từ trên bầu trời rồi đi tới bên cạnh hắn.
Con yêu thú sư cánh dài này đúng là con Phi sư mà lúc trước đã đón đám người Lâm Huyền ở Càn Châu!
Dịch Thiên Vũ thoáng thấy kinh ngạc, vội vàng nhìn về phía Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử giải thích: "Người thuần thú đều không giỏi võ kỹ, có thể phái ra linh thú mà mình thuần hóa để tác chiến."
Đại hoàng tử nói không sai, người thuần thú là một nghề phụ trợ rất khó chuyên tâm, con đường thuần thú mà bọn họ nghiên cứu chiếm phần lớn thời gian nghiên cứu võ kỹ.
Sau khi Lỗ Tín vung chiếc roi dài, Phi sư phát ra tiếng gầm rung trời đối với Dịch Thiên Vũ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất