Khóe miệng Lâm Huyền cong lên một nụ cười khẩy, đám tà võ nãy dám đến gây phiền phức cho mình.  

             Hắn phát ra hồn lực, ngay lập tức xác định được vị trí và tu vi của đối phương.  

             Có hai người là Tụ Khí Cảnh tầng chín, một người là Hóa Nguyên Cảnh tầng hai.  

             Như vậy tổng cộng có ba người, giết chết một võ sư Tụ Khí Cảnh tầng sáu, đã nắm chắc phần thắng.  

             Bọn chúng chỉ muốn giết Lâm Huyền.  

             Nếu bọn họ biết được sức mạnh của Lâm Huyền, có thể giết chết Hôi Trùng lão tổ với Hóa Nguyên Cảnh tầng hai, chắc chắn sẽ cử một người có sức mạnh mạnh hơn.  

             Nếu bọn họ biết đêm nay Lâm Huyền vừa giết Lộc Hoành với Hóa Nguyên Cảnh tầng năm, chắc chắn họ sẽ không đến tìm Lâm Huyền để tìm cái chết.  

             Nhưng rất tiếc, bọn họ không biết.  

             "Tu tà đạo không bao giờ vững chắc, Hóa Nguyên Cảnh tầng hai cũng chỉ tương đương với Hóa Nguyên Cảnh tầng một của một võ sư bình thường."  

             "Ta không cần phải bộc lộ sức mạnh với ngươi, đánh nhanh thắng nhanh là được!"  

             Lâm Huyền cảm thấy đáng tiếc, nói.  

             "Cửu công chúa tặng ta Chân Long kiếm, nhưng nó vẫn đang trong quá trình sửa chữa nên không thể sử dụng, nếu ta có kiếm trong tay, chỉ cần thời gian uống cạn chén trà, ta chắc chắn sẽ giết chết bọn họ."  

             "Đây là khu dừng chân, có rất nhiều người, không nên đánh nhau quá ầm ĩ."  

             "Dùng hồn kỹ!"  

             Lâm Huyền sử dụng Thần Đạo Thân Pháp để che giấu hơi thở của mình, đứng bên cánh cửa.  

             Ngoài cửa đang có một cuộc nói chuyện không thể nghe được bằng tai.  

             "Ông chủ, Lâm Huyền của phù Càng Châu đang ở đây."  

             "Có chắc không?"  

             "Ông chủ yên tâm, ta đã nghe ngóng rất kỹ."  

             "Động tác nhanh lên, giết hắn đi, đám vệ sĩ Kim Giáp chết tiệt kia không biết làm sao mà biết được hành động của chúng ta mà lại đến nhiều như vậy."  

             Vừa dứt lời, ba người đột nhiên đẩy cửa xông vào trong phòng.  

             Người cầm đầu cầm trong tay một cây đoản kiếm đột nhiên đâm vào chăn đệm trên giường.  

             "Không có ai?"  

             Sắc mặt ba người thay đổi, tại sao Lâm Huyền lại không có ở đây?  

             "Khụ khụ!"  

             Lâm Huyền cố tình ho khan, ba người đó giật mình, vội vàng xoay lại.  

             Lâm Huyền cười nói.  

             "Các ngươi đang tìm ta à?"  

             Ba người liếc nhìn nhau, người cầm đầu hét lớn.  

             "Giết hắn!"  

             Nói xong, ba người tấn công Lâm Huyền cùng một lúc.  

             Lông mày Lâm Huyền hơi nhíu lại. hồn lực của hắn tràn ra từ linh hồn.  

             "Bách hoa sát!"  

             Sắc mặt ba người đó đồng thời run lên, Lâm Huyền biến mất trước mặt họ, thay vào đó là một cảnh tượng trăm hoa đua nở.  

             Giống như bọn họ đang ở trong một vườn hoa, trong một khu vườn đầy hoa anh đào, gió thổi vi vu, cánh hoa anh đào rơi rải rác.  

             Dưới tán cây cũng có rất nhiều loài hoa, chắc cũng đến một trăm loại.  

             Lúc này, linh hồn của Lâm Huyền đã mạnh mẽ hơn sau mấy ngày tu luyện cực khổ, hắn đã luyện Bách hoa sát đến mức hoàn hảo nhất.  

             "Đây là ảo giác!"  

             Ba người nọ phát run, sao Lâm Huyền có thể kéo họ vào ảo cảnh chỉ trong một cái nháy mắt?  

             Bọn họ muốn tìm cách thoát khỏi ảo cảnh, nhưng cửa ra của ảo cảnh lại đang ẩn nấp trong ngàn hoa.  

             Mười vạn đóa hoa tươi, trăm vạn cánh hoa, không có linh hồn mạnh mẽ thì làm sao tìm được lối ra chính xác được?  

             Một lúc sau, người cầm đầu bỗng nhiên cảm thấy linh hồn run lên, bách hoa tiêu tan.  

             Lâm Huyền xuất hiện trước mặt họ một lần nữa.  

             Khác nhau ở chỗ, Lâm Huyền đã chạy đến trước mặt hắn và trong tay có cầm một thanh đoản kiếm.  

             Mũi kiếm dưới chuôi kiếm đã đâm vào ngực người thủ lĩnh hơn phân nửa.  

             "Không phải đây...là kiếm...của ta...sao?"  

             Người thủ lĩnh cúi đầu xuống thấy hay tay trốn trơn.  

             Nhìn qua hai người còn lại, cả hai đều đã ngã xuống đất, không còn hơi thở.  

             "Được lắm...rất mạnh!"  

             Ba tà võ đều bị giết, Lâm Huyền ném xác bọn họ ra khỏi khu dừng chân để không bị mọi người phát hiện.  

             Hắn không quay về phòng của mình mà chạy đến phòng của người bạn đồng hành.  

             Hôm nay ngoại trừ Dịch Thiên Vũ không lên thi đấu, thì Quan Tử Ngạo, Lăng Phong, Béo Hổ đầu thể hiện rất xuất sắc.  

             Nếu như mục đích của tà võ là giết những tuyển thủ mạnh thì có thể ba người kia cũng có cùng mục tiêu với hắn.  

             Mặc dù Quan Tử Ngạo bị thương nhẹ, nhưng vẫn có thể chiến đấu, nhưng Lăng Phong và Béo Hổ đã mất khả năng chiến đấu.  

             Nghĩ đến đây, Lâm Huyền bước nhanh hơn.  

             Lăng Phong và Béo Hổ ở trong gian phòng ở giữa, vừa đến gần đã nghe được tiếng đánh nhau.  

             Hắn nhún người nhảy lên một cái, nhảy vào trong sân thì thấy Quan Tử Ngạo và Dịch Thiên Vũ đang đánh nhau với hai tên tà võ.  

             Một tên tà võ khác chuẩn bị đột nhập vào căn phòng.  

             "Tìm cái chết!"  

             Lâm Huyền tức giận, dám làm hại bừng hữu của mình, thì chỉ có chết!  

             "Thần Đạo Thân Pháp!"  

             TRong chớp mắt, Lâm Huyền xuất hiện trước mặt của tên tà võ kia.  

             Tên tà võ hết hồn, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một cái bóng đập vào đầu mình.  

             Chính là quả đấm của Lâm Huyền!  

             "Thần Đạo Quyền Pháp!"  

             Lâm Huyền ra một quyền nặng nề nện lên đầu của tà võ.  

             "Ầm!"  

             Một đấm đã mất mạng.  

             Sau khi giết chết kẻ muốn đột nhập vào phòng của Lăng Phong và Béo Hổ, Lâm Huyền quay sang trợ giúp Quan Tử Ngạo và Dịch Thiên Vũ.  

             Sau mười hơi thở, hai tên tà võ còn lại cũng mất mạng.  

             Âm thanh chiến đầu càng ngày càng nhỏ, chẳng mấy chốc đã im lặng trở lại, không biết là tà võ rút lui hay đã treo cổ.  

             Đổ Mục trưởng lão vội vàng chạy tới, nhìn thấy đám người lâm Huyền không sao, thở phào nhẹ nhõm.  

             "Lâm Huyền, ngươi đi theo ta một chút."  

             Mặc khác, vệ sĩ Kim Giáp đang dọn dẹp chiến trường.  

             "Thủ lĩnh, ba tên tà võ này chết thật kỳ lạ."  

             Hồng Linh thống lĩnh đi tới xác của ba tên tà võ, mùi trên thanh kiếm và mùi trên xác chết giống y như nhau.  

             "Bị kiếm của mình giết chết?"  

             Hồng Linh thống lĩnh liếc nhìn những tên tà võ.  

             "Trên người không còn vết thương nào khác, chắc chắn là một đòn chí mạng!"  

             "Trong đội vệ sĩ Kim Giáp có rất ít người có thể làm được chuyện này, đây có lẽ là do một tuyển thủ gây ra."  

             Mặc dù Hồng Linh thống lĩnh vẫn còn nhiều điều không thể hiểu được, nhưng nếu là người của mình làm chuyện này thì không thể tra xét.  

             "Tuyển thù ở các châu, có ai chết không?"  

             Thuộc hạ gật đầu.  

             "Có ba người chết."  

             Sắc mặt của Hồng Linh thống lĩnh cực kỳ khó coi, hắn tăng cường bảo vệ như vậy mà vẫn có ba người chết?  

             Hắn khiển trách: "Các ngươi bảo vệ kiểu gì vậy hả?"  

             Thuộc hạ hơi do dự.  

             "Thống lĩnh, ba người này chết rất kỳ lạ."  

             "Nói!"  

             "Cả ba đều là tuyển thủ, đều bị người khác đâm từ phía sau mà chết, trên người cũng không có vết giằng co."  

             Hồng Linh thống lĩnh ngẩn người.  

             Là bị ám sát?  

             Những tên tà võ đêm nay đa phần đều là Tụ Khí Cảnh, có vài người là Hóa Nguyên Cảnh nhưng đều bị hắn và vệ sĩ Kim Giáp đánh lui.  

             Người nào mà có thể giết chết những thiên tài trong đấu võ Châu Tế một cách yên lặng không một tiếng động như vậy?  

             "Chắc chắn không phải là người đã giết chết ba tên tà võ này."  

             "Bị đâm chết từ phía sau ... có lẽ là một sát thủ mạnh mẽ và giỏi ẩn náu."  

eyJpdiI6InNuZ0JHK0lcL0tFYUFvVDhRb2FBUnd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkVPMGMwdnptbTRGeW1wWlNsZjI2UmU5aEhoZ1dDbFFsU2hYRFBsUjNiWmVpMGxsZ2gxZVNXUlVuQ2VSTFZGdGd3WEdqM0pGYmJDOVFDMjE5UCtHZ2RcL3hLaG9OOVRDM1VqeXM1anhrUWw3cmFMSlZLdU93TmFhdWZpMlwvVGxHTmVydm43dmptcjRWYlRRRng1Y2d4UGJwODQwenJXNnJhNFVRbTNVSU5WQlRsOVdvek5Rc0VcL1pcL3k0WEZTaEdFcFErd1RGNVBqcGU0TDVJUnBEWDZZcnhMVUFnT0lGVW9mRnBuS0ZtSDlPVHFVPSIsIm1hYyI6IjExZGJiYTdiOWQ0N2E3YzNmOGIzMzBjNTAzN2FiNjZkZjM0NzRmNmRlOWI3YTZlMjkwMzgwM2ZhNTlmODRkMjUifQ==
eyJpdiI6IndZZGNlcldNVDFCdFBCK1FxSUpSR0E9PSIsInZhbHVlIjoid3graFV4cmNFc3FIVGV5ZlkybWxpNzc5a1VvOFdiZVpsMEhTbENSamtTY0lmVTU5T2tqOEFxamV6bG1WR0hOZjhaR3pkXC8wM2hIc0htYTh3dndQcVhBczlUQzRDRDNwcDJoXC83TjlXbml4RHQwVEVuM0pjYVBHQ0c1VFpqak81YUs4Vm8zSUNMRno3WlVwVVFlZzBMK3B1V0UyMmt6XC9XTURlQXJcL25yaGlqZmE5NkJsMEoyVk9pUGlKSTk1RzljUnNIWThDaDJ3bThaeUpWS2lpV0RGWWNVYWNFQVYzSmsrTGh3dTFMMlJOTVZKa2FzdU14WUJQK21iTktyV0RhaUVXNm9hdmloSjBKVVFhKzFsSHBNR08wMFQybDViakIwbmJSeW1xUGpxaVJ1YkNpT2pDRDFuNlVnVEdoSm9JZGoyZ01CUXdSUnliUDlTZDZySlFlandSZjlzUGhWYlh3XC9UT1NtQVhWUlhMakk9IiwibWFjIjoiOGU5MGNhNzIwOGE1NzgzN2I1YTcxMjc1N2Q2ZmExZjJkYjJlOGU4MTg5MDQ2Y2NiMzQwYjUyZjZiNmNmM2I0MiJ9

             Có thể người giết chết ba tuyển thủ là đồng bọn của bọn họ!

Ads
';
Advertisement