Một đao chém xuống của Quan Tử Ngạo, Cuồng Nhận trong tay hắn, phun ra nuốt vào ra một đạo đao khí sắc bén.
Đao khí trong nháy mắt kéo dài mấy lần phạm vi công kích của Quan Tử Ngạo, Cung Duệ cho dù đã nhảy ra mấy mét, vẫn trong phạm vi công kích như cũ!
"Cái gì?"
Cung Duệ cả kinh, vội vàng che hai tay lại, bảo vệ trước người của mình.
"Oành!"
Đao khí trảm lên trên bao tay của Cung Duệ, đao sắc bén khí, chạm vào bao tay của hắn, bộc phát ra tia lửa chói mắt.
Cung Duệ kêu lên một tiếng đau đớn, ngực khó chịu.
Sau khi Quan Tử Ngạo vận dụng đao khí, uy lực công kích bạo tăng mấy lần.
Ngay sau khi đao khí tiêu tán, Cung Duệ chuẩn bị lần nữa chiến đấu.
Nhưng mà chuyện mà hắn không tưởng tượng nổi đã xảy ra, Quan Tử Ngạo không thu đao lại, mà là đem lưỡi đao đảo ngược, chém ra đao thứ hai!
Một đao kia vẫn bộc ra đao khí sắc bén lại ác liệt như cũ.
Đao khí xẹt qua lôi đài, may mắn lôi đài có trận pháp cường đại gia trì, nếu không một đao kia của Quan Tử Ngạo, có thể chém ra một cái rãnh sâu hoắm trên lôi đài.
Đao khí công kích ở phía dưới cũng không dễ cản hơn so với chính diện bổ xuống, nếu là ngăn không được thì chẳng phải là giữ không nổi trứng của mình nữa sao.
Cung Duệ vội vàng phát động thân pháp, tránh về một bên.
Cung Duệ am hiểu nhất chính là thân pháp nhanh như thiểm điện, công kích của Quan Tử Ngạo, bị hắn nhẹ nhàng tránh thoát.
"Hừ, chỉ có chút bản lĩnh này cũng dám ở trước mặt ta phách lối."
Thân hình của Cung Duệ, không ngừng đi qua đi lại trên lôi đài, lưu lại một đạo lại một đạo tàn ảnh.
Công phu trong nháy mắt, quanh người Quan Tử Ngạo, đúng là có mười mấy cái Cung Duệ, không biết thực hư.
Rất nhiều quý nhân đại tộc ở kinh đô ở trên khán đài, con mắt đều đã dựng thẳng rồi.
Rất nhiều người đã âm thầm dự định , chờ đến cuộc tỷ thí này kết thúc, liền đi giao thiệp với Cung Duệ một chút, nhìn xem có thể kéo hắn đến gia tộc mình phục vụ hay không.
Trong mắt gần như tất cả mọi người, Quan Tử Ngạo đã bị ép vào tuyệt cảnh, đợi cho đến khi Cung Duệ tìm được sơ hở của Quan Tử Ngạo, chính là lúc Quan Tử Ngạo bại trận.
Dưới lôi đài, Đỗ Mục trưởng lão cũng là đổ mồ hôi thay cho Quan Tử Ngạo, Quan Tử Ngạo cũng không phải là đệ tử Càn Long Tông, hắn cũng không hiểu rõ lắm.
Quan Tử Ngạo có thể thắng hay không, trong lòng của hắn không chắc.
Nhưng Lâm Huyền vẫn lòng tin tràn đầy đối với Quan Tử Ngạo như cũ, Cung Duệ thực lực không yếu, nhưng mà cũng chỉ là không kém mà thôi.
Quan Tử Ngạo chỉ cần có thể tìm được phương pháp phá giải thân pháp của Cung Duệ, thắng lợi dễ như trở bàn tay.
Lâm Huyền hơi nheo mắt lại, hắn không tin Quan Tử Ngạo không có con át chủ bài nào.
Quan Tử Ngạo trên lôi đài, nhìn thấy càng ngày càng nhiều tàn ảnh xung quanh người, dứt khoát nhắm mắt lại.
Hắn đem nguyên khí tiết ra ngoài, lôi đài có chút gió thổi cỏ lay, hắn đều có thể cảm nhận được.
Trong cảm nhận của hắn, tàn ảnh dần dần không thấy đâu nữa, nhưng hắn vẫn tìm không thấy thân ảnh của Cung Duệ như cũ.
Cung Duệ như là một mũi tên, không ngừng bay tới bay lui quanh người hắn.
Đột nhiên, thanh âm xuất hiện ở phía sau hắn.
"Ta ở chỗ này nè!"
Quan Tử Ngạo lúc này quay người trảm, đao khí sắc bén, lưu lại trên lôi đài một vết chém nông.
Không chém trúng Cung Duệ.
Thân hình Cung Duệ, xuất hiện bên cạnh Quan Tử Ngạo.
Hắn duỗi một chân ra, đạp vào đùi Quan Tử Ngạo.
Sức lực của một đạp này cũng không lớn, chỉ khiến cho thân hình Quan Tử Ngạo lảo đảo một chút.
Quan Tử Ngạo không bị thương, nhưng theo góc nhìn của người khác, hình tượng của Quan Tử Ngạo, hết sức chật vật. Không hề nghi ngờ, Cung Duệ đang trêu đùa Quan Tử Ngạo.
Quan Tử Ngạo ổn định thân hình, lại trảm một đao, kết quả vẫn giống như cũ, Cung Duệ nhẹ nhàng né tránh công kích của hắn.
Lần này, Cung Duệ thi triển thân pháp, vọt ra sau lưng Quan Tử Ngạo.
Cung Duệ nâng lên một cước, đạp vào mông Quan Tử Ngạo.
Lần này, hắn dùng khí lực lớn hơn chút, Quan Tử Ngạo trực tiếp té ngã trên đất.
"Ha ha ha ha ha!”
Bên trên khán đài, vang lên một trận cười.
Cung Duệ khiêu khích nói: "Tiểu tử, ngươi quay lại nhìn cái mông kìa, có một dấu chân thật to đấy!"
Nếu là những võ giả khác, chỉ sợ giờ phút này đã nổi trận lôi đình, nhưng mà Quan Tử Ngạo từ đầu đến cuối đều giữ vững tỉnh táo.
Trong lòng hắn hết sức rõ ràng, Cung Duệ sở dĩ không có hạ tử thủ, cũng không phải là hắn không muốn, mà là hắn không dám.
Mỗi một võ giả, đều sẽ lưu lại con át chủ bài, Cung Duệ sợ mình bị đánh trở tay không kịp.
Suy nghĩ của Cung Duệ rất đơn giản, mình vũ nhục Quan Tử Ngạo như thế, hắn tất nhiên là nhịn không được sẽ dùng đến con át chủ bài.
Khi đó hắn sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, Quan Tử Ngạo không có lá bài tẩy nữa, hắn liền có thể nhẹ nhàng giải quyết.
"Muốn bức ép ta ra con át chủ bài? Như ngươi mong muốn!"
Quan Tử Ngạo căn bản không sợ bị ép phải ra con át chủ bài, lá bài tẩy của hắn, chính là pháp bảo khắc địch chế thắng !
"Không nghĩ tới trận đầu tỷ thí đã bị buộc lấy ra át chủ bài, nhưng mà cũng tốt, không thể để cho những đội ngũ của châu khác lại khinh thường Càn Châu chúng ta!"
Quan Tử Ngạo hít sâu một hơi, lúc hẳn thở khí ra, vậy mà lại là hàn khí màu trắng.
Lúc này Cung Duệ vừa đúng lúc vòng ra sau lưng Quan Tử Ngạo, cũng không có chú ý tới biểu hiện kỳ quái của Quan Tử Ngạo.
Hắn giơ chân lên lần nữa, đạp về phía mông Quan Tử Ngạo.
"Cho ngươi thêm một dấu chân vào mông trái, vừa vặn đối xứng!"
Chân Cung Duệ chuẩn xác không lệch tí nào mà đá vào mông Quan Tử Ngạo, trong nháy mắt ngay lúc tiếp xúc, hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương, tràn vào giữa hai chân của hắn.
"Cái gì?"
Cung Duệ giật nảy cả mình, hắn thế nào cũng không nghĩ tới, con át chủ bài của Cung Duệ, sẽ là như thế này.
"Cách xa hắn ra!"
Tốc độ phản ứng của Cung Duệ cực nhanh, hắn ngay lập tức liền làm ra phán đoán.
Hắn phát động thân pháp, cấp tốc lui về phía sau.
Nhưng mà chỉ mới qua nửa hơi thở, đám người chợt thấy thân hình Cung Duệ lảo đảo một cái, ngã sấp xuống trên lôi đài.
Sự việc khiến cho người khác kinh sợ đã xảy ra, có hàn băng mọc ra từ cổ chân phải của Cung Duệ, dọc theo bắp chân của hắn, không ngừng leo lên trên.
Cuối cùng, nửa bên phải thân thể của Cung Duệ, đều bị hàn băng đông lại.
Cung Duệ vận khí, tay trái nắm lại, đánh về phần cơ thể bên phải đã bị đóng băng.
"Bốp!”
Lực tay mạnh mẽ đập nát hàn băng, nhưng mà không đến thời gian một hơi thở, hàn băng vỡ vụn, dài ra một lần nữa, lại tiếp tục đóng băng.
"Đây là cái gì?"
Cung Duệ liều mạng đập, nhưng mà bất kể hắn đập đi bao nhiêu hàn băng, hàn băng mới kiểu gì cũng sẽ nhanh chóng mọc ra.
Càng làm cho hắn cảm thấy sợ hãi chính là, hàn băng sinh ra tiêu hao nguyên khí, là nguyên khí của hắn!
Hàn băng đang hấp thu nguyên khí của hắn!
Quan Tử Ngạo đi đến trước mặt Cung Duệ, Cung Duệ muốn phát động thân pháp, nhưng mà chân phải của hắn không cách nào hành động được.
"Ngươi lúc đầu có thể đánh bại ta."
Quan Tử Ngạo sắc mặt bình tĩnh, không mảy may nhìn ra tức giận, nhưng Cung Duệ ở gần trong gang tấc, lại cảm giác được sát ý bắt nguồn từ sâu trong nội tâm Quan Tử Ngạo!
"Sự ngạo mạn của ngươi khiến ngươi thua đến triệt để!"
Quan Tử Ngạo giơ lên đao trong tay, Cung Duệ tự nhiên cũng có át chủ bài, nhưng lúc này nửa người bị đóng băng, sử dụng thế nào được?
"Chém!"
Cuồng Nhận rơi xuống, không phải lưỡi đao, mà là sống đao.
"Bang!"
Tiếng kêu thảm thiết của Cung Duệ vừa mới vang lên, lại nuốt xuống, Quan Tử Ngạo vung Cuồng Nhận lên, đánh vào miệng Cung Duệ!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất